Ngày hôm sau, Vô Môn có chuyện nên Vô Kỵ từ sáng sớm đã rời bệnh viện.
Bạc Nhược muốn anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa nhưng anh nói chuyện này chỉ có mình anh mới có thể giải quyết.
Vô Kỵ trước nay luôn coi trọng sự nghiệp, Bạc Nhược hiểu tính nên không khuyên nhủ nhiều.
Vô Kỵ rời đi chưa lâu, Helen đã xuất hiện.
“ Em ổn chứ ? ”.
Hắn mang theo rất nhiều đồ để giúp Bạc Nhược hồi phủ thân thể, đặt tất cả những thứ ấy trên tủ gỗ bên cạnh giường bệnh rồi Helen mới kéo ghế đến ngồi đối diện với Bạc Nhược.
Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn vô định, có thể là một điểm nào đó trên bức trường trắng xoá mà cũng có thể là một nơi nào đó xa xăm bên ngoài bầu trời rộng lớn.
Cho đến khi Helen ngồi đối diện cô, Bạc Nhược mới thu lại ánh mắt, đặt trọn vẹn lên người hắn.
“ Vì sao lại giết Tiểu Hoạ ? ”.
Helen có phần kinh ngạc, nhưng hắn ít nhiều vẫn giữ được bình tĩnh.
“ Câu hỏi này em nên hỏi Vô Kỵ mới đúng, không phải sao ? ”.
Bạc Nhược nhếch mép cười một tiếng, không hề che giấu bộ dạng châm biếm của mình đối với Helen.
Đôi đồng tử của cô phản chiếu bóng hình hắn, mang theo một chút bi thương, một chút hận ý.
“ Tôi nên gọi anh là Helen tiên sinh hay là gọi anh là Tiểu Vô tổng, Vô Kỷ ”.
“ Em biết hết rồi ? ”.
Năm ấy Bạc Nhược quyết định để Tiểu Hoạ theo họ Helen vì hắn mang họ Vô, Vô Kỵ cũng mang họ Vô.
Bạc Nhược nghĩ rằng đây là trùng hợp, thế giới nhiều người trùng họ như thế, họ nhất định không có quan hệ gì.
Nhưng ông trời vẫn là cứ thích trêu đùa, Helen và Vô Kỵ là anh em ruột.
Bảo sao Giác Mạc Thiên nói cuộc sống của cô thật thê thảm, vướng vào một Vô Kỵ đã đủ rồi đằng này còn vướng thêm một Helen.
“ Đúng là tôi biết rồi.
Chờ ngày anh nói ra có phải là khi đứng trước mộ tôi không ? ”.
“ Bạc Nhược, giấu em chỉ vì muốn tốt cho em ”.
“ Giết Tiểu Hoạ cũng là muốn tốt cho tôi ? Anh giết người có thể không nhận nhưng cũng đừng đổ cho người khác được không ? Vô Kỵ vì cứu nó mà bị thương rất nặng ”.
Helen nhíu mày.
Hắn quan sát sắc mặt của Bạc Nhược cảm thấy cô không giống như nói đùa.
Ngày Tiểu Hoạ mất, Bạc Nhược rõ ràng là người chứng kiến thế nên người động thủ cô cũng rõ hơn ai hết.
Vậy mà Bạc Nhược nói hắn giết người rồi đổ lên đầu Vô Kỵ, còn nói Vô Kỵ vì cứu Tiểu Hoạ mà bị thương nặng ? Rốt cuộc là Bạc Nhược đã bị người đàn ông kia làm cái gì ?
“ Bạc Nhược, em nói Tiểu Hoạ rõ anh giết ? ”.
“ Còn không phải ? ”.
Hai tay Helen siết chặt lại.
Hắn đứng dậy muốn chạy đi tìm Vô Kỵ hỏi cho rõ ràng, nhưng Bạc Nhược lại nhanh hơn một bước, trên tay cô cầm