Vô Kỵ trở về Bạc Nhược đã tỉnh dậy.
Cô ngồi thu mình trên giường bệnh rộng lớn, đầu gục xuống đầu gối, mái tóc dài phủ xuống đến mu bàn chân.
Bạc Nhược rõ ràng đã nghe thấy tiếng động, cũng đoán được người tới là ai, nhưng cô vẫn không có phản ứng.
“ Em tỉnh rồi ? ”.
Vô Kỵ đi chậm về phía cô, ôn hoà lên tiếng.
Bạc Nhược không đáp lại anh, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vô Kỵ biết cô đang oán trách anh, oán trách anh vì sao ban nãy không để cô tự tay giết chết Helen để báo thù cho Tiểu Hoạ.
“ Nhược Nhược, em đừng như vậy có được không ? ”.
Vô Kỵ ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng.
Ngay lập tức, Bạc Nhược ở trong lòng anh khóc lớn, bàn tay đang đan vào mái tóc cô khẽ khựng lại.
Phải rất lâu rồi Bạc Nhược chưa từng khóc trước mắt anh, là chưa từng không lo nghĩ gì mà khóc lớn như thế này.
Vô Kỵ ngồi im không động đậy, áo sơ mi trước ngực đã ướt sũng một mảng.
Rất lâu sau, tiếng khóc thu thít đã trở thành từng tiếng nấc nhẹ.
Bạc Nhược thoát khỏi lòng Vô Kỵ, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong vắt đỏ ửng đến đáng thương.
“ Vì sao khi ấy anh lại xuất hiện ? Vì sao lại không để em tận tay giết chết hắn ta ? ”.
Vô Kỵ khẽ thở dài một tiếng.
Cũng may cô đã lên tiếng trách mắng, nếu không cứ im lặng mãi thế này lòng Vô Kỵ sẽ không được yên.
Bởi vì anh đã thay đổi ký ức của cô, nên anh không có quyền được giết Helen, cũng không có quyền để cô giết hắn.
Nhưng lần này cũng đã đủ để khiến Bạc Nhược và Helen không còn cơ hội tái hợp.
“ Nhược Nhược, Tiểu Hoạ sẽ cảm thấy vui khi em là như vậy sao ? ”.
Vô Kỵ đưa tay chạm lên gương mặt cô, Bạc Nhược vì tức giận mà cương quyết né tránh.
Anh cũng không ép buộc, để mặc cô tuỳ ý.
Bạc Nhược cười khểnh, đáp lại.
“ Nó còn bé không hiểu chuyện.
A Kỵ, mối thù này không trả không được ”.
Vô Kỵ có phần bất lực.
Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Anh cố chuyển ra chuyện khác, cũng may Bạc Nhược chịu phối hợp cùng anh nói chuyện một lúc lâu.
Sau khi ăn cơm xong, Bạc Nhược cũng đã mệt nên thiếp đi rất nhanh.
Vô Kỵ đứng nhìn cô ngủ một lúc rồi mới rời đi.
Ngay khi bước chân ra khỏi phòng bệnh đã thấy Diễn Phong đứng đợi ở đó.
“ Vô tổng, cuộc họp cổ đông đã được tổ chức theo sự sắp xếp của anh.
Mỗi cổ đông đều chuẩn bị kỹ lưỡng một bản kế hoạch hoàn chỉnh ”.
Diễn Phong nhận thấy sự mệt mỏi trên gương mặt của Vô Kỵ.
Anh ta nhận lấy áo vest từ trong tay anh, vừa bước đi vừa bóng cáo.
Trong bóng tối, hành lang rộng lớn vang lên những tiếng bước chân đều đều và giọng nói trầm thấp.
“ Được rồi, lập tức đến Vô Môn ”.
Vô Kỵ đưa tay nới lỏng cà vạt, thanh âm có phần hời hợt.
Mọi chuyện cũng nên kết thúc tại đây ...
\[ ...!\]
Trời đã tối, mặt trời tự lâu đã nhường chỗ cho mặt trăng, đường lớn cũng trở nên vắng vẻ.
Giờ này đáng lẽ người người đã bắt đầu nghỉ ngơi thế nhưng