Rèm cửa ngăn cách bên ngoài với phòng thay đồ được nhân viên kéo ra hai bên.
Vô Kỵ đúng như lời họ nói đã ở bên ngoài đợi Bạc Nhược từ lâu.
Cô không hề xoay người lại, chỉ để lại bóng lưng cho anh nhưng vẫn không hề che giấu được vẻ đẹp động lòng người ấy.
Vô Kỵ nhìn cô đến ngẩn ngơ.
Chiếc váy cưới lộng lẫy kia hoàn toàn phù hợp với Bạc Nhược, nhẹ nhàng mà quý phái, kín đáo mà trang trạng.
Ngoài cô ra có lẽ chẳng ai đủ dũng cảm mà mặc nó.
Bạc Nhược nhìn Vô Kỵ qua gương, cõi lòng tựa như có một dòng nước lạnh chảy qua khiến nó trở nên lạnh buốt.
Nét mặt Vô Kỵ ngập tràn dáng vẻ hạnh phúc hoặc là thứ xúc cảm không tên nào đó, nói chung tâm trạng anh rất tốt.
Không giống như Bạc Nhược.
Hai bàn tay để phía trước đã âm thầm siết chặt lại, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mạnh đến bật máu.
“ Nhược Nhược ”.
Vô Kỵ gọi tên cô, anh chậm rãi tiến về phía cô.
Lúc này Bạc Nhược mới xoay người lại, gương mặt lạnh nhạt khó coi đã trở nên ngọt ngào như được rắc thêm đường.
Cô nhìn anh, mỉm cười.
“ Anh thật sự rất đẹp ”.
“ Em cũng vậy ”.
Anh vốn tưởng rằng mất đi Duẫn Giản Giao anh sẽ không có cơ hội được bước vào nơi này một lần nữa, không có cơ hội được nhìn người con gái mình yêu mặc trang phục dành riêng cho hôn lễ.
Cho đến khi Bạc Nhược xuất hiện, cô đã biến tất cả những mộng tưởng kia thành sự thật.
“ Nhược Nhược, em sẽ đồng ý lấy anh, phải không ? ”.
Vô Kỵ đột nhiên quỳ xuống, lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một hộp gấm đỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Bạc Nhược không có nửa điểm chần chừ liền đưa tay của mình ra trước mặt anh, dịu giọng.
“ Cả cuộc đời này em chỉ có thể là của anh ”.
Bạc Nhược rất mong cảnh tượng này xuất hiện, nhưng tất cả khát vọng đều đã chìm trong dĩ vãng, hiện tại vốn không biết sẽ ra sao ...
\[ ...!\]
“ Anh chắc rằng hôn lễ này sẽ được tổ chức ? ”.
Nhìn Bạc Nhược được nhân viên đưa trở lại phòng thay đồ, Helen mới xuất hiện.
Vô Kỵ nhíu mày, kéo hắn ra chỗ khác.
Anh đáp.
“ Chắc chắn sẽ tổ chức, là Bạc Nhược tự nguyện đồng ý muốn lấy tôi ”.
Ánh mắt của Helen bỗng rơi vào trầm ngâm, là loại ánh mắt sâu thẳm như đáy biển, người ngoài nhìn vào sẽ đoán không nổi tâm tư.
Vô Kỵ không hề nhìn hắn, bởi anh sợ một lần nữa bản thân sẽ bị rơi vào trò chơi nguy hiểm, giống như ngày trước, vì hắn mà anh đã giết Tiểu Hoạ.
Helen lên tiếng, thanh âm lần này ngập tràn phẫn nộ.
“ Cô ấy đồng ý ? Nếu không phải anh thay đổi ký ức của cô ấy, cô ấy làm sao đồng ý ? Vô Kỵ, quá khứ hay hiện tại anh đều vì muốn có được mà bất