“ Có dám hay không phải để xem thái độ của anh thế nào.
Huỷ bỏ hôn lễ hoặc là ép Bạc Nhược đến con đường dẫn đến cái chết, giống như Duẫn Giản Giao của mấy năm về trước ”.
Helen biết Vô Kỵ sẽ không dễ dàng buông tha cho Bạc Nhược dù cho hắn có nói Giác Mạc Thiên là do anh giết cho cô nghe, dù cho cả đời này anh sống cùng sự hận thù của cô cũng quyết không buông tha cho Bạc Nhược.
Thế nên hắn mới nhấn mạnh việc của Duẫn Giản Giao, nhấn mạnh bi kịch của mấy năm về trước.
Hắn thừa nhận, quá khứ là do hắn không đủ mạnh mẽ mới khiến Duẫn Giản Giao bị Vô Kỵ ép chết.
Nhưng hiện tại đã khác xưa, Vô Kỵ nắm giữ thế lực trong tay, hắn cũng nắm giữ, không thua kém gì.
Vậy nên hắn đã đủ dũng cảm để bảo vệ Bạc Nhược.
Mất một Duẫn Giản Giao đã đủ, hắn không thể mất đi một Bạc Nhược nữa.
Lúc này nhân viên chạy đến chỗ Vô Kỵ, nói rằng Bạc Nhược đã thay xong đồ, ý tứ là cô đang đợi anh.
Helen không đợi câu trả lời của Vô Kỵ liền rời đi ngay, vì hắn biết Vô Kỵ nhất định sẽ không khiến hắn thất vọng.
“ Diễn Phong ...!”.
Bóng hình Helen vừa khuất sau bức tường màu trắng trước mắt, Vô Kỵ liền đưa điện thoại áp sát lên tai.
Đầu bên kia dường như đang có việc bận, bắt máy hơi lâu.
“ Vô tổng, có chuyện gì ? ”.
“ Giải quyết Vô Kỷ, nhớ không được lấy mạng người ”.
Anh với Helen suy cho cùng cũng là anh em, trong người chảy chung một dòng máu thế nên anh mới nương tay để cho hắn một con đường lui.
Hôn lễ giữa anh và Bạc Nhược, anh đã đợi suốt bao năm nay càng không thể vì một người mà trì hoãn.
“ Tôi biết rồi ”.
Dứt lời Diễn Phong liền cúp máy.
Đặt điện thoại sang một bên, Diễn Phong đưa tay tháo cà vạt ném xuống giường, tiện tay tháo hai nút áo sơ mi đầu tiên.
Bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp của người phụ nữ nhanh như một cơn gió lao đến ôm chầm lấy anh ta.
“ Nhớ người ta không ? ”.
Khoé môi Diễn Phong hơi nhếch lên.
Anh ta xoay người, chỉ một cái xoay nhẹ đã đem người phụ nữ đang dính chặt trên người mình đặt xuống giường.
Đối với hành động này người kia cực kỳ hưng phấn, phát ra tiếng cươi khanh khách.
“ Không nhớ người ta à ? ”.
Người phụ nữ kia không thấy Diễn Phong trả lời, gương mặt hơi trĩu xuống, mi tâm cau lại.
Vẻ mặt này đã thành công chọc cười Diễn Phong.
Anh ta đưa tay vuốt vuốt mi tâm của người phụ nữ ấy, đáp.
“ Nhớ ”.
Dứt lời, đôi môi bạc mỏng chuẩn bị đáp xuống đôi môi hồng nhuận của người kia thì liền bị người kia chặn lại.
“ Đáp ứng với em một yêu cầu đã ”.
Đáy mắt người phụ nữ thoáng chốc lạnh buốt.
Sắc mặt của Diễn Phong cũng trầm đi, dường như đã đoán được yêu cầu kia là gì.
Anh ta đứng dậy, đi đến cửa sổ sát sàn, toan rút một điếu thuốc, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn quyết định để lại trong bao.
“ Em nói đi ”.
Giọng nói được phát ra gần như có thể xoay chuyển cả không khí, lạnh lẽo giống như thái độ bây giờ