Tô Lạc Ly phản ứng lại, lập tức mặt đỏ tía tai, kéo chăn che kín đầu!
Thật mất mặt!
Tối qua, hai người họ…
Quả thật là xấu hổ chết mất!
Cái tên đàn ông thối này!
Ôn Khanh Mộ kéo chăn, lộ ra đầu của Tô Lạc Ly.
“Cô còn chưa mặc đồ, nếu cô còn không dậy, tôi sẽ…”
“Dậy! Dậy ngay đây!”
Tô Lạc Ly lập tức đầu hàng, cô không muốn chơi với lửa!
Dẫn lửa thiêu thân!
“Ngoan”
Tô Lạc Ly quay đầu sang một bên, đến hai tai cũng đỏ bừng.
“Tối qua miễn cưỡng coi như đạt chuẩn, sau này còn cần cố gắng hơn” Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly rất thân mật, rồi vén chăn xuống giường.
“Cố gắng cái đầu anh ý!”
Tô Lạc Ly lẩm bẩm một câu.
Chỉ là, bỗng Tô Lạc Ly cảm thấy sự thay đổi trên cơ thể mình.
Dường như không đau như trước nữa.
Tối qua, dường như Ôn Khanh Mộ cố ý kiềm chế bản thân, cô không đau đến chết đi sống lại như trước, hơn nữa, hình như trên người cũng không bị xanh tím.
Anh biết dịu dàng rồi sao?
Tô Lạc Ly rời giường, dọn dẹp xong xuôi, phát hiện Tô Kiêm Mặc không còn ở nhà.
Người giúp việc nói, mới sáng sớm Tô Kiêm Mặc đã rời nhà, nói là ở trường có việc.
Tô Lạc Ly nghĩ cũng phải, cậu thi đại học xong, điền nguyện vọng, lấy bằng tốt nghiệp gì đó, có lẽ còn rất nhiều việc cần làm, liền không để ý đến nữa.
Ăn sáng xong, Tô Lạc Ly cảm thấy không có gì, lại thấy Ôn Khanh Mộ thay một bộ đồ thoải mái đi ra từ phòng ngủ, sáng nay, rõ ràng anh chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu trắng pha xám khói.
Bộ đồ này trắng tinh, mặc trên người Ôn Khanh Mộ, mài mòn bớt lệ khí trên người anh, càng tôn lên vẻ đẹp trai rắn rỏi, giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.
Hơn nữa, làn da của anh lại cực kì đẹp, quả thật không giống nam giới!
“Trai bao!” Tô Lạc Ly lập tức thu lại ánh mắt.
“Cô còn ngồi ngốc ở đấy làm gì? Còn không mau đi thay đồ?”
Ôn Khanh Mộ đi xuống tầng.
“Đi đâu?”
“Không phải sáng nay tôi bảo đưa cô đến chỗ này hay cực sao? Mau đi thay đồ! Nghe lời!”
Nghe lời, nghe lời, chỉ biết nói hai chữ này!
Tô Lạc Ly đành phải lên tầng, thay một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái, ra ngoài với Ôn Khanh Mộ, Chỉ là, cách cũng không xa, xe chạy chưa lâu, cũng coi như sắp đến rồi.
Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài.
Đây không phải là hoa viên Crystal sao?
Chính là cái hoa viên cực kì rộng lớn, xây sát biển kia, mọi người ở thành phố Z đều chỉ nghe nói, rất ít người nhìn thấy bên trong.
Ôn Khanh Mộ đưa cô đến đây làm gì?
Xe dừng lại.
Lái xe mở cửa xe, Ôn Khanh Mộ xuống xe trước.
“Xuống xe” Ôn Khanh Mộ duỗi tay về phía Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đặt tay vào lòng bàn tay Ôn Khanh Mộ, xuống xe.
Rời tầm mắt, đây không phải là cửa chính.
Cánh cửa này không lớn, một chiếc xe con chạy qua là vừa đẹp, hoa viên lớn như này, chắc chắn sẽ không có cánh cửa nhỏ như vậy.
€ó nghĩa là, đây là cửa bên, hoặc là cửa sau.
€ó không ít người đang đứng ở cửa.
Thấy Ôn Khanh Mộ xuống xe, tất cả đều cung kích cúi chào.
“Chào ông chủ!”
Một ông lão trọc đầu đi tới, là quản gia Vương Vĩ.
Tô Lạc Ly nhận ra ông, lúc trước cô còn tưởng ông lão trọc đầu này là chồng của mình!
Ôn Khanh Mộ thấy ánh mắt Tô Lạc Ly nhìn Vương Vĩ hơi phức tạp, liền xoay mặt cô về phía mình.
“Chồng cô ở bên này”
Vương Vĩ mỉm cười tiến lên.
“Cậu chủ, những thứ tối qua cậu cần đã chuẩn bị xong rồi, giờ muốn qua đó sao?”
“ừ”
“Vâng” Vương Vĩ liền nhường đường.
Những người làm đứng ở hai bên cũng lập