Tô Lạc Ly vừa hét, vừa nhảy thẳng lên người Ôn Khanh Mộ, hai tay hai chân bám lấy trên người Ôn Khanh Mộ như dây leo.
“Sư… Sư… Sư… Sư tử!”
Chỉ thấy một con sư tử cực kì oai phong đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn chăm chăm Tô Lạc Ly.
Con sư tử này cả thân màu vàng, lông óng mượt, đứng trên bãi cỏ thật sự rất oai phong.
Thấy Tô Lạc Ly bị dọa đến mức này, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không ngờ tới.
“Sau này còn dám không nghe lời tôi không?”
“Không dám nữa! Không dám nữa! Không dám nữa!” Tô Lạc Ly úp mặt vào người Ôn Khanh Mộ, không dám nhìn!
Đây là sư tử đó!
Chúa tể sơn lâm!
Vừa há miệng, cô đến xương cốt cũng không còn!
“King, ngồi xuống!” Ôn Khanh Mộ quát một tiếng.
Chỉ thấy con sư tử vừa rồi còn oai phong lãm liệt liền nằm trên mặt đất y như một chú chó lông vàng ngoan ngoãn.
“Anh điên rồi à? Đây là sư tử đó, không phải chó đâu!”
Người đàn ông này lại dám nói chuyện với sư tử, không muốn sống nữa sao?
“Ly Ly, xuống đi!”
“Tôi không xuống!”
“Xuống maul”
“Không, nó sẽ ăn thịt tôi mất!”
“Cô còn không xuống, tôi sẽ bảo nó ăn thịt cô!”
Lúc này Tô Lạc Ly mới thả lỏng tay chân, từ từ xuống khỏi người Ôn Khanh Mộ, sau đó trốn phía sau lưng anh.
Người giúp việc tiến tới, bê khay trên tay, trên khay là vài miếng thịt lớn.
Ôn Khanh Mộ lấy một miếng ném cho King, nó liền ngoạm lấy cắn nuốt.
Tô Lạc Ly nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đây nào phải sư tử chứ?
Đây căn bản là một con chó khổng lồ đã được thuần dưỡng!
Mặc dù cơ thể của nó còn to hơn rất nhiều so với giống chó khổng lồ lớn nhất!
Tô Lạc Ly thầm nuốt ngụm nước bọt.
Ôn Khanh Mộ lại lấy một miếng thịt lớn: “Đến lượt cô”
Tô Lạc Ly lắc đầu.
Ôn Khanh Mộ liền nhét miếng thịt vào trong tay Tô Lạc Ly.
Chẳng mấy chốc, King đã ăn hết miếng thịt Ôn Khanh Mộ vừa ném cho nó, lúc này đang giương mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cực kì sợ hãi!
€ô còn không ném đi, con sư tử này sẽ không nhào tới cướp chứ?
Cô liền mình nhắm mắt lại, dùng sức ném về phía con sư tử.
King chớp mắt liền ngoạm được.
Lòng Tô Lạc Ly cũng yên tâm hơn.
Vẫn may, vẫn may.
Ngay khi Tô Lạc Ly cảm thấy sợ bóng sợ gió, bỗng cảm thấy có gì đó lướt nhẹ phía sau lưng cô.
Cô chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn phía sau, cô dè dặt xoay người lại.
Sọc vằn!
“Grào..”
Một con hổi Lại xoay người!
Toàn thân trắng như tuyết, một đôi mắt màu lụ!
cVậy là lại là một con sói trắng!
“AT Tiếp đó là từng tiếng gầm.
Tô Lạc Ly cũng thấy ngày càng nhiều động vật, không, không thể gọi là động vật, nên gọi là thú dữ.
Một con hổ Bengal, một con sói trắng, một con báo…
Đám thú dữ này ràng ngửi thấy mùi người sống, vì thế, mới đến thăm dò thực hư.
Quả thật Tô Lạc Ly khóc không ra nước mắt, lại cả chân cả tay bám lên người Ôn Khanh Mộ như trước.
“Tôi muốn về nhà!” Tô Lạc Ly hét to.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc gần như này với thú dữ!
“Gọi chồng!”
Ôn Khanh Mộ dọa cô rất vui.
“Chồng, chồng, chồng, anh là chồng tôi đó!”
“Nói cô yêu tôi!”
“Tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, về đến nhà, anh bảo tôi nói tôi yêu anh một trăm lần cũng được!”
Hiện giờ anh nói thế nào thì là thế đó, giữ mạng sống quan trọng hơn!
Ôn Khanh Mộ mặt mày vui vẻ: “Xem cô bị dọa kìa, không phải rất thích động vật nhỏ sao?”
Hôm qua khi thấy con Chihuahua kia, mắt của cô sáng rự!
c “Tôi thích động vật nhỏ, nhưng