“Tiếng gì vậy?”
Ôn Khanh Mộ cảnh giác nhìn xung quanh.
Tô Lạc Ly lúc này rõ ràng càng thêm lúng túng.
Ôn Khánh Mộ `. lại nhì Tô Lạc từ 9 “Tô Lạc Ly, hình như âm thanh phát ra từ người cô.”
Tô Lạc Ly nhếch mép cười: “Tôi đói, bụng kêu mà thôi”
“À..” Ôn Khanh Mộ à một tiếng, mang theo ẩn ý sâu xa.
“À gì mà à, chưa nghe thấy tiếng bụng kêu bao giờ à?” Tô Lạc Ly lầm bầm một câu.
Vua sói trắng liền ngoạm một bên đùi lợn rừng đi tới, đặt trước mặt Ôn Khanh Mộ, hai con thú một to một nhỏ.
không ăn hết con lợn rừng, mà còn để lại cho họ một bên đùi.
“Wow, chúng ta có thể nướng đùi ăn!” Tô Lạc Ly vuốt lông vua sói trắng: “Cảm ơn mày nha”
Chuyện làm đồ ăn, quả thật Ôn Khanh Mộ không giỏi, Tô Lạc Ly phải ở một bên chỉ huy.
Lúc này, vua sói trắng nằm bò cạnh chân Tô Lạc Ly.
“Ngoan quá, lần đầu tiên tôi thấy con sói ngoan thế nà Tô Lạc Ly vừa vuốt dọc bộ lông nó vừa nói.
Ôn Khanh Mộ nhìn vua sói trắng: “Nó thích cô”
“Hả? Thật sao? Sao anh biết?”
Tô Lạc Ly còn cho rằng con sói này luôn như vậy, vốn dĩ nó ngoan như này, là vì chủ của nó ở đây.
Ôn Khanh Mộ không thèm để ý, kể từ khi lần đầu vua sói trắng gặp Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã nhận thấy, vua sói trắng rất thích cô, từ trong ánh mắt của nó có thể thấy được.
Trong lòng Ôn Khanh Mộ thịch một tiếng, lẽ nào là vì máu của Tô Lạc Ly?
Anh suy nghĩ, tiếp tục nướng thịt, không ngừng xoay thịt theo hướng dẫn của Tô Lạc Ly.
Biết con sói này thích mình, Tô Lạc Ly càng nhìn nó càng thấy thích.
“Nó tên là Wing, là vua sói.”
“Khó trách, vừa rồi tôi bị đàn sói bao vây, nó đến kêu vài tiếng, đàn sói liền giải tán”
“Trên người cô có mùi của nó, vốn dĩ đàn sói không lập tức tấn công cô, chính là vì ngửi thấy mùi của vua sói, thế nhưng, mùi này lại không nồng đậm, vì thế, chúng nó cứ lưỡng lự không tiến tới”
“Thì ra là như vậy”
Tô Lạc Ly liền ôm lấy cổ vua sói trắng.
“Để trên người tao dính thêm chút mùi của mày, sau này đàn sói không dám bắt nạt tao nữa! Haha!”
“Tô Lạc Ly! Cô buông ra cho tôi!”
“Sao thế?”
“Không được ôm nó như thế! Mau buông ra cho tôi! Cô còn không buông ra, tôi giết chết nó!”
Ôn Khanh Mộ trừng mắt ghen ty!
Vậy mà cô lại dám ôm sinh vật giống đực khác thân mật như vậy! Cô không muốn sống nữa đúng không?
Tô Lạc Ly lập tức buông ra.
“Tô Lạc Ly, tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám ôm sinh vật giống đực khác, xem xem tôi có đánh cô không?”
Ôn Khanh Mộ gầm xong liền tiếp tục nướng thịt.
Sinh vật giống đực khác là cái quái gì?
Người đàn ông này… biến thái à?
Một lúc sau, đùi lợn bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người, Tô Lạc Ly bắt đầu chảy nước bọt.
Ôn Khanh Mộ xé một miếng đưa cho Tô Lạc Ly, cô cũng không để ý nhiều, ăn từng miếng lớn.
Ăn no, Tô Lạc Ly xoa bụng mình, cuối cùng cũng thoải mái.
“Đúng rồi, trên đường tìm tôi, anh có thấy điện thoại của tôi không?”
Ôn Khanh Mộ lấy một chiếc điện thoại trong túi ta, lắc lắc trước mặt Tô Lạc Ly, cô mỉm cười, định duỗi tay cầm lấy.
Ai ngờ người đàn ông này không phải muốn đưa điện thoại cho cô, mà vứt đi “vèo” một tiếng.
Vứt đi ngay trước mắt cô!
“Anh làm gì thế? Đấy là điện thoại của tôi!”
“Hỏng rồi” Ôn Khanh Mộ không nhịn được xỉa xói.
“Đó là chiếc điện thoại tôi mang theo mình suốt năm năm!”
“Hãng gì