Cô không cần kiên cường
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, đôi mắt màu lam kia, tỏa ra ánh sáng mê người, dường như không cẩn thận sẽ bị rơi vào trong vòng xoáy nơi mắt anh.
Thật sự là một đôi mắt mê người.
Giống như yêu nghiệt.
“Tô Lạc Ly, cô nhớ kỹ cho tôi, trước mặt tôi, cô không cần kiên cường”
Ôn Khanh Mộ khẽ mở bờ môi mỏng, nói rất chậm, nhưng rất hung hăng.
Cô không cần kiên cường…
Bao năm nay, Tô Lạc Ly đã sớm quen với việc bản thân phải kiên cường, đúng như cô nói, nếu cô không kiên cường đã sớm chết cả trăm lần rồi!
Thế nhưng, khi có một người xuất hiện nói với cô, cô không cần kiên cường.
Chốc lát liền chạm tới nơi yếu đuối nhất trong lòng cô.
Cô cũng rất hy vọng bản thân có một chỗ dựa vững chắc.
Một giây sau, Ôn Khanh Mộ khẽ hôn lên môi Tô Lạc Ly.
Mang theo không khí trong lành buổi sớm, đôi môi anh lành lạnh.
Đáy lòng Tô Lạc Ly cuộn trào.
Bỗng cô nhớ tới lời của Mục Nhiễm Tranh.
Chú tôi thích cô!
Lẽ nào thật sự như vậy sao?
Ôn Khanh Mộ vẫn cứ ôm lấy Tô Lạc Ly mà lên xe.
“Vậy anh cũng phải để tôi về đoàn phim một chuyến chứ? Tôi không thể vì bản thân mình mà làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim” Rõ ràng, ngữ điệu của Tô Lạc Ly đã mềm mại hơn.
Ôn Khanh Mộ cầm lấy điện thoại, bảo Doãn Cẩn tìm số của đạo diễn, cuộc gọi kết nối liền đưa máy cho Tô Lạc.
Ly.
“Đạo diễn, là tôi, tôi là Lạc Ly, đúng, tôi không sao, không bị thương, chỉ là tro chân thôi, tôi muốn hỏi một chút, ó cầ quay nữa không? Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về nhà trước, à, còn cảnh quay cận cảnh với Nhiễm Tranh à..”
Ôn Khanh Mộ vô thức nhíu mày.
Quay cận cảnh?
Quay cận cảnh cái gì chứ?
“Được, lúc nào quay thì báo cho tôi một tiếng là được, vâng, cảm ơn đạo diễn”
Ngắt máy, Tô Lạc Ly trả điện thoại cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện một chuyến trước, bệnh viện Q.M này, Tô Lạc Ly không hề xa lạ, đã đến lần thứ hai rồi.
Tới giờ mới biết, bệnh viện này là bệnh viện tư của Ôn Khanh Mộ, trước kia chỉ phục vụ cho một mình anh, sau này cảm thấy quả thật quá lãng phí mới mở cửa.
Chân của Tô Lạc Ly đã không thấy đau nữa, thế nhưng, đó chỉ là vì sưng quá lâu khiến tê liệt mà thôi, tình hình còn nghiêm trọng hơn một chút so với tưởng tượng.
Xương hơi chệch khớp, khi chỉnh xương, thật sự đau đến không chịu nổi.
Tô Lạc Ly dựa sát vào trong lòng Ôm Khanh Mộ, cắn chặt lấy miếng vải xô.
Ôn Khanh Mộ ấn đầu Tô Lạc Ly vào trong ngực mình.
“Muốn khóc thì khóc đi, cũng không phải chưa từng khóc, bộ đồ này đã sớm bị cô khóc bẩn rồi”
Lời của Ôn Khanh Mộ vừa dứt, nước mắt của Tô Lạc Ly liền trào ra.
Sau khi chỉnh xương xong, bác sĩ tiến hành bôi thuốc băng bó cho Tô Lạc Ly.
Làm xong tất cả, Ôn Khanh Mộ liền đưa Tô Lạc Ly về khu Rainbow.
Khi xuống xe, Ôn Khanh Mộ vẫn cuốn Tô Lạc Ly như bánh chưng mà ôm xuống xe, mãi cho tới khi vào phòng, ì† cÔ xuống.
Tô Lạc Ly vừa xuống đất, một vật thể không rõ màu trắng “vèo” một cái xông tới.
Không biết có phải vì bị dọa sợ ở trong rừng hay không, sinh vật không biết từ đâu xông tới này khiến Tô Lạc Ly giật mình sợ hãi.
“A.”
Tô Lạc Ly ra sức chạy, lại đu trên người Ôn Khanh Mộ.
May là Ôn Khanh Mộ phản ứng nhanh, kịp thời đón lấy cô, bằng không cái chân bị thương này của cô…
“Cái gì thế?”
“Gâu, gâu, gâu..” Có tiếng kêu truyền tới từ dưới chân cô.
“Chó mà thôi, nhìn cô bị dọa kìa, chút dũng khí này còn dám lấy gậy đọ sức với sói?”
Tô Lạc Ly nhìn xuống đất, một chú chó mày trắng ngoan ngoãn nằm dưới chân Ôn Khanh Mộ.
Sao chú chó này xấu thế chứ?
Khuôn mặt già