Tô Lạc Ly thật sự khóc không ra nước mắt!
Người đàn ông này có cần ép sát đến vậy không?
Người khóc không ra nước mắt còn phải kể đến Mục Nhiễm Tranh, giờ anh hối hận đến.xanh-ruột!
Lần đầu quay cảnh hôn, tại sao cứ NG mãi chứ, lúc đó quay Xong luôn có phải hơn không? Giờ thì hay rồi, cơ hội quay cảnh hôn với Tô Lạc Ly coi như đi tong rồi.
Hơn nữa, anh còn có dự cảm, cả đời này anh cũng không thể có cảnh thân mật nào với Tô Lạc Ly nữa!
Vì có thế thân siêu cấp – chú anh rồi!
Thật sự anh rất muốn đi cho xong, thế nhưng, đôi chân lại không theo ý mình, ngây người đứng im tại chỗ.
Tô Lạc Ly không để ý xem Ôn Khanh Mộ nói gì, bên phía đạo diễn đã bảo họ đi thay đồ diễn rồi.
Ra khỏi phòng thay đồ, Tô Lạc Ly vừa ngước mắt liền thấy Ôn Khanh Mộ đứng ở cửa phòng thay đồ nam.
Người đàn ông này mặc áo trắng tao nhã, thắt lưng màu vàng, tóc giả buộc cao phía sau, lại thêm khuôn mặt yêu nghiệt kia của anh nữa.
Khí chất cao quý rất tự nhiên, lại được trang phục tôn lên, càng làm rõ hơn khí chất cao cao tại thượng.
“Chồng cô mặc đồ cổ trang có phải rất đẹp trai không?
Hả?” Ôn Khanh Mộ hất cằm.
Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, may là không có người.
“Này, tôi nói cho anh biết, lát nữa anh phải theo tiết tấu của tôi, không được nhanh quá, phải chậm một chút”
Tô Lạc Ly cũng không cáu nữa, đã như này rồi, cô còn có thể làm thế nào nữa?
Ôn Khanh Mộ lại không phải là diễn viên, cô chỉ đành dẫn dát anh.
“Cô yên tâm, tôi chưa từng quay phim, nhưng hôn rất lành nghề, người khác không biết, lẽ nào cô còn không biết sao?”
“Lành nghề? Anh còn dám nói lành nghề với tôi? M hôn sâu, anh đều hận không thể hôn rách môi tôi! Còn dám nói mình lành nghề?”
“Hả? Ý của phu nhân là, kỹ thuật của tôi có thể nâng cao sao? Vậy tối nay chúng ta nghiên cứu một chút, cùng nhau nâng cao!”
Ôn Khanh Mộ vừa cười xấu xa vừa chớp mắt.
Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này cứ hở tý là giở tròi Hai người cùng nhau đi tới nơi quay phim.
Khi thấy Ôn Khanh Mộ, đạo diễn ngây người, khí chất này thật sự không ai bì nổi!
“Được rồi, các nhân viên chuẩn bị một chút, Lạc Ly, Tiểu Ôn, hai người đứng vào chỗ trước”
Tô Lạc Ly tập tễnh đi đến chỗ của mình.
Ôn Khanh Mộ cũng đứng xong, một tay thuận thế ôm lấy eo Tô Lạc Ly, kéo người Tô Lạc Ly lại gần mình.
“Anh làm gì thế?”
“Không phải là thế này sao?”
“Là như thế, là như thế, rất tốt!” Thấy diễn viên thế thân vào vai nhanh như thế, đạo diễn cực kì hưng phấn.
Tô Lạc Ly nhìn đạo diễn, đạo diễn ơi đạo diễn, rõ ràng anh ta đang lợi dụng, ông không nhìn ra sao?
“Tập trung một chút, cô Tô”
“Được, action!” Đạo diễn hô một tiếng.
Tô Lạc Ly còn chưa kịp phản ứng lại, tay Ôn Khanh Mộ vừa dùng sức, cả người Tô Lạc Ly đã dán chặt lên người anh.
Anh thuận thế cúi đầu hôn lên môi Tô Lạc Ly.
Tốc độ này quá nhanh.
Tô Lạc Ly không có thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể phản ứng lại theo bản năng, cô trừng to mắt, mặt hơi đỏ lên.
Ôn Khanh Mộ chiếm lấy bờ môi cô, không vội vàng, không nhanh không chậm.
Tô Lạc Ly chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh.
Không phải đã nói là theo tiết tấu của cô sao?
Sao anh lại đổi khách thành chủ rồi?
Mục Nhiễm Tranh đứng ở không xa nhìn Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ hôn nhau, đã sắp khóc rồi!
Nhìn hai người quấn lấy nhau, trái tim anh dường như: đang nhỏ máu.
Mặc dù biết đây chẳng qua chỉ là đang diễn.
Nhưng, Mục Nhiễm Tranh biết, chuyện nên xảy ra giữa Tô Lạc Ly và chú mình đều đã xảy ra rồi.
Anh chỉ là tự mình gạt mình, không muốn thừa