Khó đến ruột gan rối bởi
Thấy dì Phương nói vậy, Ôn Khanh Mộ cũng coi như dừng chân lại.
“Vì sao tâm trạng cô ấy không tốt?”
“Cái này thì không rõ lắm, hình như là sau khi từ công ty của ông chủ quay về, phu nhân liền hơi không vui”
“Cô ấy đến công ty tôi?”
“Đúng vậy, ông chủ không biết sao? Phu nhân ngủ đến khoảng một giờ mới dậy, ăn trưa xong liền nói đến công ty của ông chủ”
Ôn Khanh Mộ không nói gì nữa, sải bước đi lên tầng.
Cô đến công ty của mình rồi?
Nhưng sao anh không biết chứ? Là bị người khác ngăn lại? Hay là vì lý do khác?
Ôn Khanh Mộ không nghĩ kỹ, mà đi thằng vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Tô Lạc Ly nằm nghiêng trên giường, mở mắt, nhưng ánh mắt lại vô hồn.
“Hôm nay cô đến công ty tìm tôi?”
Tô Lạc Ly không để ý đến anh, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi.
Ôn Khanh Mộ di tới, ngồi xuống bên giường.
“Nghe nói tâm trạng cô không tốt, không ăn cơm?”
Rõ ràng anh mới là người tâm trạng không tốt, nhưng vẫn còn phải an ủi cô, đương nhiên giọng điệu cũng không tốt được.
Tô Lạc Ly vẫn không nói gì như trước.
Ôn Khanh Mộ nào có kiên nhẫn như thế, anh kéo lấy cổ tay Tô Lạc Ly, cúi người xuống.
“Gô ngứa thịt có đúng không?”
Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn anh, trong mắt rõ ràng có một sức mạnh kỳ lạ, khiến Ôn Khanh Mộ hoảng hốt.
Người phụ nữ này rõ ràng đang tức giận, mà đối tượng tức giận rõ ràng chính là anh!
“Ôn Khanh Mộ! Anh thử động vào tôi xeml” Tô Lạc Ly nghiến răng.
Vì sao lần nào cũng đối xử với cô như vậy?
Động một tý là làm tình thô bạo với cô, rốt cuộc cô tính là cái gì?
Hành vi thô lỗ này của Ôn Khanh Mộ, trực tiếp đốt cháy lửa giận trong lòng Tô Lạc Ly.
Thế nhưng, sau đó Ôn Khanh Mộ liền cười, dáng vẻ tức giận của cô nhóc này sao cũng khiến người khác thích thế chứ?
Ôn Khanh Mộ buông Tô Lạc Ly ra, kê ghế ngồi, còn vắt chân chéo chữ ngũ.
“Có chuyện gì thì nói đi”
Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô nhóc này tức giận cái gì.
Tô Lạc Ly “phát” một cái ngồi dậy, dùng đôi mắt trong veo trừng Ôn Khanh Mộ.
“Ôn Khanh Mộ, anh đừng có quá đáng! Dựa vào cái gì mà anh muốn ngủ với tôi là ngủ luôn?”
Tô Lạc Ly trước kia thật sự sợ anh, nhưng bây giờ thì sao?
Ngọn lửa giận này lại khiến cô to gan hơn.
“Dựa vào tôi là chồng cô, đương nhiên muốn ngủ là ngủ thôi” Ôn Khanh Mộ cười lạnh một tiếng.
Cảm thấy vấn đề này cực kì bưồn cười.
“Vậy anh coi tôi là cái gì chứ?”
“Nói thừa, cô là vợ trên pháp luật của tôi, cô nói xem tôi coi cô là gì?”
“Anh..”
Vợ trên pháp luật, đúng vậy, anh cũng nói là vợ trên pháp.
luật, cũng có nghĩa là người vợ muốn ngủ thì ngủ theo.
pháp luật.
Trong lòng Tô Lạc Ly càng không thoải mái.
“Tôi nói cho anh biết, Ôn Khanh Một! Tôi không cần biết pháp luật không pháp luật cái n sau anh còn dám lên giường mà chưa có sự đồng ý của tôi, tôi sẽ..”
Tô Lạc Ly cực kì căm uất, nhưng cô lại không nghĩ ra có thể lấy cái gì để uy hiếp Ôn Khanh Mộ.
“Cô sẽ thế nào?” Ôn Khanh Mộ lại cực kì hứng thú.
“Tôi sẽ… Tôi sẽ… Tôi sẽ chết cho anh xeml”
Ôn Khanh Mộ bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Hả? Vậy sao? Vậy Kiêm Mặc thì làm thế nào? Hử?”
Đúng vậy, cô chết rồi, Tô Kiêm Mặc phải làm sao?
Vì thế, giờ cô bị tên đàn ông này ăn sạch.
Ly hôn không được, đòi chết cũng không xong, cô cần chú ý đến Tô Kiêm Mặc.
Quả thật Tô Lạc Ly bị Ôn Khanh Mộ làm cho tức chết, cô thà cãi nhau một trận với anh, nhưng cô đã tức đến thế này rồi, tên đàn ông kia còn cười đến bình thản, từng câu từng chữ đều khiến cô tức đến