Xấu hố gì ch Tô Lạc Ly vừa sụt sịt vừa nhìn Ôn Khanh Mộ.
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia với đôi mắt khóc đỏ hồng, khiến trong lòng Ôn Khanh Mộ không thoải mái.
Đã nhìn quen dáng vẻ luôn quật cường không chịu khuất phục của Tô Lạc Ly, dáng vẻ này càng khiến anh càng đau lòng không thôi.
Ôn Khanh Mộ còn nhớ, Dạ Bân từng nói.
Khi một người phụ nữ ghen vì một người phụ nữ khác, nhất định là cô ấy rất để ý đến anh.
“Anh đùa tôi sao? Tôi nghiêm túc như thế, vậy mà anh lại đang đùa tôi? Anh muốn tôi tức chết à?”
Quả thật Tô Lạc Ly muốn tức chết!
Ngẩng đầu khóc nức nở, càng khóc †o hơn.
Ôn Khanh Mộ duỗi tay ra, bàn tay đỡ lấy gáy cô, kéo đầu cô dựa vào ngực mình.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, tôi không chọc tức em nữa Tô Lạc Ly vẫn khóc như cũ, dường như muốn dốc hết nỗi tủi thân trong mấy ngày nay ra.
“Này, em có thể rơi nước mắt, nhưng làm ơn đừng chảy.
nước mũi, em sẽ làm bẩn quần áo của tôi mất”
Nghe thấy lời này, quả thật Tô Lạc Ly tức đến hộc máu, anh an ủi cô một lúc không được sao? Vậy mà còn chê cô làm bẩn quần áo của anh.
Cô dùng sức xì mũi, lấy áo của Ôn Khanh Mộ lau.
“Tô Lạc Ly! Em cố ý!”
“Tôi cố ý đấy!”
Quả thật Ôn Khanh Mộ khóc không ra nước mắt.
“Được được được, đừng khóc nữa, có được không?”
“Không được!”
“Vậy phải thế nào mới được?” Sự kiên nhẫn của Ôn Khanh Mộ quả thật là dùng hết rồi, biết thế lúc đầu không trêu cô, thật sự khóc đến muốn chết đi được.
“Sau này anh không được thô bạo với tôi thế nữa, sức anh khỏe như thế, tôi đau chết đi được” Giọng của Tô Lạc Ly trầm xuống.
Nói đến chuyện này, phái nữ vẫn hơi ngại.
Ôn Khanh Mộ nhớ tối qua, anh không hề để ý đến cơ thể của Tô Lạc Ly, hoành hoành ngang dọc, quả thật hơi…
“Bị đau sao? Để tôi xem xem”
Nói rồi, Ôn Khanh Mộ nắm lấy chân Tô Lạc Ly, chuẩn bị cởi đồ của cô.
“Không muốn!” Tô Lạc Ly ra sức đá chân.
“Xấu hổ gì chứ?”
“Tôi tức giận rồi!”
Ôn Khanh Mộ liền dừng lại.
“Được được được, không xem, em đừng khóc, được chưa?”
“Vậy anh phải đồng ý với tôi một chuyện”
“Nói”
Chỉ cần giờ cô không khóc nữa, đồng ý với cô cả trăm chuyện cũng có làm sao.
“Nếu sau này tôi không muốn, anh không được ngủ với tôi “Cái này không được, đổi cái khác”
Mười lần thì có chín lần cô không muốn.
“Cứ như vậy, chuyện này vốn là tôi tình anh nguyện, sao.
anh cứ phải cưỡng ép người khác, anh như vậy khác gì lưu manh chứ?”
MEHD.
Ôn Khanh Mộ nhìn vành mát đỏ hồng của Tô Lạc Ly, sợ lát nữa nước mắt lại “tí tách tí tách” rơi xuống.
“Được được được, hứa với em”
Anh thật sự đồng ý?
Tô Lạc Ly nhếch môi cười.
Vừa đồng ý với Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ bỗng cảm thấy đoạn đối thoại này sao lại quen tai như thế? Rõ ràng lần nào cũng là anh ra điều kiện, sao lần này lại ngược lại rồi?
Tô Lạc Ly nhìn bàn trang điểm trống không.
“Có phải anh vứt hoa của tôi rồi không?”
Ôn Khanh Mộ đứng dậy, nghe thấy lời này, dường như không vui.
“Quá xấu!”
“Xấu cũng là của tôi! Sao anh lại tùy tiện vứt đồ của người khác chứ?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Tối nay, Ôn Khanh Mộ không chạm vào cô, sợ là tối qua bị đau cả đêm, hôm nay cô không chịu được.
Thế nhưng, anh ôm cô rất chặt.
Theo dòng chảy của thời gian, “Khuynh quốc khuynh thành” và “Tuyệt thế sủng phi” sắp đi đến phần kết.
Tỷ suất xem “Khuynh quốc khuynh thành” tuy không thấp, nhưng cả bộ phim đều bị “Tuyệt thế sủng phi” chèn ép.
Thế nhưng, bỗng xảy ra một chuyện không thể ngờ tới Vì tỷ suất người xem của “Tuyệt thế sủng