Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tam Tam, cuối cùng nở một nụ cười hiền từ: “Không phải con muốn bay sao? Ông nội con có thể làm được, ông ấy còn có thể đưa con lên ngọn cây cao, cho con cưỡi hươu, ở đây có rất nhiều trò vui.”
Hai mắt Tam Tam sáng lên: “Thật ạ?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu ngồi dậy, đưa Tam Tam xuống giường rồi khó khăn đánh răng rửa mặt cho cậu nhóc, sau khi sửa soạn xong anh mới đưa cậu ra ngoài.
Mục Chỉ Huyên đã chờ ở ngoài từ sớm: “Nhóc con, cháu dậy rồi à? Mau lại đây bà nội xem nào.”
Tam Tam nghiêng đầu nhìn người phụ nữ dường như đã từng quen biết trước mặt: “Bà là bà nội cháu sao? Trông bà thật trẻ!”
“Vậy cháu thích bà nội trẻ không?” Mục Chỉ Huyên ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc tinh nghịch này.
“Ồ, cháu nhớ ra rồi! Cháu từng gặp bà, món bà nấu rất khó ăn!”
Lời của Tam Tam khiến Ôn Khanh Mộ và Mục Chỉ Huyên đều sững sờ.
Sao cậu nhóc biết đồ Mục Chỉ Huyên nấu rất khó ăn?
“Sao cháu biết cơm bà nội nấu rất khó ăn?”
“Chỉ là cháu biết thôi, cháu cũng không biết sao mình biết nữa! Cháu đói quá! Đồ ăn trên máy bay quá khó ăn, không biết đồ bà nấu khó ăn hay đồ trên máy bay khó ăn hơn đây!”
Mục Chỉ Huyên không tiếp tục truy cứu nữa mà dắt tay Tam Tam xuống lầu ăn sáng.
Đúng là bà không giỏi nấu ăn, bà có thể để chồng và con trai chịu thiệt thòi chứ không muốn cháu trai mình chịu khổ, vậy nên sáng nay bà đã nhờ người khác nấu hộ.
Tam Tam nhìn những chiếc bánh khoai tây hình mặt cười
“Giống hệt bố nó!”
Tam Tam nghe thấy có người nói mới chuyển sự chú ý sang người đối diện mình: “Ông là ai?”
“Ông là ông nội cháu!”
“Cháu cũng nhớ ông! Lúc nào ông cũng nghiêm mặt, trông rất dữ!” Tam Tam vừa ăn bánh khoai vừa nói.
Ôn Hạo cau mày, thằng nhóc này nghe Ôn Khanh Mộ nói à?
“Bố cháu nói ông có thể cho cháu bay, còn có thể đưa cháu lên cây, có thể cho cháu cưỡi hươu, có thật không ạ?”
Tam Tam nhìn Ôn Hạo, dù nhìn ông rất hung dữ nhưng cậu lại không hề thấy sợ.
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo đưa mắt nhìn nhau, họ cứ nghĩ Ôn Khanh Mộ sẽ không nói với Tam Tam những điều này, dù sao chắc chắn sau này Tam Tam sẽ cách xa thế giới ma cà rồng, bây giờ cậu cũng đã có ký ức, vì thế họ vẫn luôn giả làm loài người, không để mình bộc lộ bản chất của ma cà rồng để Tam Tam đoán ra.
“Lát nữa bố đưa thằng bé đi chơi đi.” Ôn Khanh Mộ từ trên lầu đi xuống.
Hai người đều không biết Ôn Khanh Mộ có ý gì, nhưng anh đã nói vậy thì Ôn Hạo cũng không từ chối.
Ăn sáng xong, Ôn Hạo đưa Tam Tam đi chơi, khi ông kéo cành cây dài ra vô tận, cậu nhóc trợn mắt há mồm.
“Ôi, y như trong phim hoạt hình, thì ra những gì trong phim hoạt hình đều là thật!”
Cành cây kéo dài vô tận cuốn chặt cánh tay và đôi chân nhỏ của cậu bé, đưa cậu bay lên không trung.