Chương 1511
Giản Ngọc bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Tam Tam cưỡi hươu về, đầu cậu đầy mồ hôi, cậu nhóc hào hứng hô lên với Giản Ngọc: “Bác ơi, bác nhìn cháu này, vui lắm!”
Giản Ngọc bước đến chỗ Tam Tam, lau mồ hôi trên mặt cậu bé.
“Bác phải về nhà rồi, để bác nhìn cháu kỹ một chút.”
Tam Tam chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Giản Ngọc.
“Khi nào cháu về chẳng phải bác sẽ được nhìn cháu sao? Ở đây có rất nhiều hoa đẹp, khi nào về cháu sẽ mang về cho bác gái và em gái, cháu sẽ không mang cho Tiểu Thất đâu, em ấy là con trai, không cần thứ này.”
Tam Tam vẫn rất hào hứng, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với tự nhiên, chắc hẳn là trẻ con đều sẽ thích thú thế này.
“Được, cháu nói phải giữ lời đó nhé.”
“Đương nhiên cháu nói lời giữ lời rồi! Cháu không nói với bác nữa, cháu đi chơi đây!” Tam Tam nói xong thì chạy đi.
Giản Ngọc nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cậu nhóc mà buồn bã, cuối cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi với một tiếng thở dài.
Tô Kiêm Mặc chơi với Tam Tam ba ngày, Love Valley dường như cũng vì sự xuất hiện của cậu nhóc mà trở nên tràn đầy sức sống.
Tối ngày thứ ba, cả gia đình vui vẻ ngồi vào bàn ăn và ăn tối. Như thường lệ, bữa tối của Tam Tam vẫn được hàng xóm ở Valley nấu cho.
Vì chơi điên cuồng cả ngày nên Tam Tam ăn rất nhiều và rất ngon miệng, không cần ai phải nhắc.
“Cậu ơi, tối nay chúng ta bắt đom đóm đi, cậu đã hứa với cháu rồi đó!” Tam Tam vừa nhai vừa nhìn Tô Kiêm Mặc.
“Chơi cả ngày rồi cháu vẫn chưa
“Cháu không mệt chút nào! Chờ cháu ăn no rồi chúng ta lại đi nhé!”
“Được được được, cậu đi cùng cháu.” Tô Kiêm Mặc rất chiều cháu trai cưng của mình.
“Lát nữa bố đi cùng con.” Ôn Khanh Mộ đang ăn đột nhiên lên tiếng.
Tô Kiêm Mặc và Tam Tam đều nhìn Ôn Khanh Mộ, mấy ngày nay anh đều nghỉ ngơi dưỡng thương, không chơi cùng Tam Tam, chỉ là mỗi tối anh đều yêu cầu cậu bé ngủ ở phòng mình.
Tam Tam có vẻ không muốn lắm, cậu luôn cảm thấy bố mình rất nhạt nhẽo vậy nên thở dài một tiếng, mọi người đều bật cười.
Sau bữa tối, Ôn Khanh Mộ và Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam ra ngoài. Love Valley yên tĩnh nhưng mỗi khi đêm xuống cũng rất đẹp, âm thanh của nhiều loại côn trùng đan xen vào nhau, giống như đang hoà tấu một khúc nhạc không biết tên nào đó.
Khi những con đom đóm xuất hiện, từng đốm sáng thắp sáng cả khu rừng sâu thẳm như thế giới cổ tích.
Ôn Khanh Mộ không tiện cử động mạnh, anh cũng chỉ đứng ở một bên nhìn.
Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam đi bắt được rất nhiều, bắt xong sẽ cho vào trong túi vải thưa đã chuẩn bị trước, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ.
“Bố nhìn này, con với cậu bắt được nhiều lắm!” Tam Tam cầm túi vải thưa như chiếc đèn lòng nhỏ khoe với Ôn Khanh Mộ: “Con muốn mang về nhà cho Tiểu Thất.”