Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Sao có thể chứ:


trước sau

“Đm thật là xúi quẩy! Thế này còn làm kiểu gì chứ? Khiến cả người toàn là máu!” Tên đàn ông mặt cười dâm đãng lúc này đã mất hết hứng thú, nhổ nước bọt xuống đất.

Một tên đàn ông khác lấy ra một cây gậy.

Đại ca, không phải nói muốn đánh dây một cái chân của cô ta sao? Vẫn chưa làm xong đâu!” Nói rồi, tên kia liền định nhấc gậy gỗ lên đập về phía chân của Tô Lạc Ly.

Tên đàn ông được gọi là đại ca kia lập tức nắm lấy cây gậy gõ.

“Không cần nữa”

“Đại cả, đây là do chủ thuê dặn dò”

“Tao thấy cô ta chảy nhiều máu thế này, đây còn là nơi ngoại thành hoang vắng, cũng không có khả năng có người phát hiện, chờ đến lúc có người phát hiện, chác là đã mất máu quá nhiều mà chết, chúng ta đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, không cần nữa đâu”

Ánh mắt của tên đại ca luôn nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Ly.

‘Vừa rồi khi ra tay, hắn nhìn thấy ánh mắt quật cường kia, không biết vì sao lại động lòng trắc ẩn.

“Cũng phải, vậy chúng ta rút thôi”

Mấy tên đàn ông thu dọn hiện trường, nhìn xem có còn lưu lại dấu vết gì không rồi nghênh ngang rời đi.

Tên đại ca kia quay đầu lại liếc nhìn Tô Lạc Ly.

Cô nhóc, mong là cô có thể sống tiếp.

Ái Y Cốc và thành phố Z cách nhau rất xa, vì thế, khi Ôn Khanh Mộ đến nơi có tín hiệu thoại khá tốt, liền lập tức lệnh cho Doãn Cẩn dẫn người đến gần sân bay tìm kiếm.

Thế nhưng, câu trả lời của Doãn Cẩn là không hề thấy người.

Ôn Khanh Mộ lại lần nữa ra lệnh mở rộng phạm vi tìm kiếm, còn anh chạy điên cuồng một mạch.

Khi anh đến gần sân bay, phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.

Hiện giờ đã là giữa thu, sáng sớm mùa thu luôn ẩm ướt, một trận khí lạnh ập tới, dường như đang nhắc nhở mọi người, mùa đông sắp đến rồi.

Ngay khi Ôn Khanh Mộ đuổi tới, Doãn Cẩn đã phái người †ìm được Tô Lạc Ly nằm giữa vũng máu trong đống hoang tàn.

“Ly Ly!” Thấy Tô Lạc Ly cả người toàn máu, Ôn Khanh Mộ lập tức nhào tới.

Tô Lạc Ly đã mất đi ý thức, nhưng vẫn còn thở.

“Chuẩn bị xe, đến bệnh viện!”

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, nhanh chóng ôm cô lên xe, tốc độ kinh người kia khiến người ở hiện trường đều giật mình sợ hãi.

“Ly Ly, nhất định em không thể có chuyện, không được.

có chuyện gì.” ở trong xe, Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly trong lòng.

“Lái nhanh lên!” Ôn Khanh Mộ tức giận gầm lên với lái xe ở phía trước.

Xe đến bệnh viện Q.M rất nhanh, trên đường, Doãn Cẩn đã liên hệ với bệnh viện để chuẩn bị tốt.

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly đi một mạch vào phòng cấp cứu, toàn bộ các bác sĩ đều giống như gặp đại dịch, đi vào phòng cấp cứu.

Viện trưởng Châu Lễ Thành cũng ở đây, được ông khuyên giải, Ôn Khanh Mộ mới chịu ra khỏi phòng cấp cứu.

Anh căng thẳng đi đi lại lại ở bên ngoài.

Ly Ly, nhất định em không được có chuyện gì!

Anh bắt đầu hận bản thân, vì sao đột nhiên lại rời đi, vì sao trước khi rời đi không dặn Doãn Cẩn bảo vệ cho Tô.

Lạc Ly cẩn thận!

Một lúc sau, Tô Lạc Ly được đưa tới phòng phẫu thuật.

Một bác sĩ nữ khí khái anh hùng liếc nhìn Ôn Khanh Mộ ở ngoài cửa, rồi đi vào phòng phẫu thuật.

Châu Lễ Thành đi tới.

“Viện trưởng

Châu, thế nào rồi?”

Châu Lễ Thành thở dài một hơi: “Chủ tịch Ôn, phu nhân của ngài tạm thời không có gì đáng ngại”

“Cả người cô ấy đều là máu, ông còn nói không có gì đáng ngại? Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật để làm gì?”

Châu Lễ Thành lại thở dài.

“Lát nữa, sẽ có bác sĩ nói với ngài, ngài chuẩn bị tâm lý trước, phu nhân của ngài không có nguy hiểm đến tính mạng”

Ôn Khanh Mộ nhíu mày, nếu không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Châu Lễ Thành cứ thở dài là có chuyện gì?

“Chủ tịch Ôn, lát nữa, em trai của phu nhân muốn đến chỗ tôi làm kiểm tra hàng loạt, tôi còn phải đi chuẩn bị một chút, tôi đi trước đây”

“Được”

Ôn Khanh Mộ đầu óc mơ hồ, chỉ nghe thấy Châu Lễ Thành nói có việc, không hề nghe rõ ràng, ông ta bận cái gì, chỉ là thuận miệng đáp một tiếng.

Châu Lễ Thành rời đi.

Ôn Khanh Mộ hơi bình tĩnh một chút, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng, với trình độ của Châu Lễ Thành, ông ta nói không nguy hiểm đến tính mạng, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng vì sao vẫn chưa ra chứ?

Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi về phía phòng phẫu thuật xem sao, nhưng không thấy cái gì, anh đẩy cửa định đi vào.

Hai y tá ở bên ngoài liền ngăn anh lại.

“Chủ tịch Ôn, ngài không thể vào, giờ đang làm phẫu thuật!”

“Không phải không nguy hiểm đến tính mạng sao? Sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?” Ôn Khanh Mộ chất vấn.

“Chủ tịch Ôn, ngài mau ra ngoài đi, trong phòng phẫu thuật phải hoàn toàn khử trùng, ngài tuyệt đối không thể vào, bằng không dễ ang theo vi khuẩn, cực kỳ bất lợi cho.

bệnh nhân!”

Ôn Khanh Mộ nghe thấy vậy, lập tức ra khỏi phòng phẫu thuật.

Không nguy hiểm đến tính mạng, vì sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?

Đầu óc anh cực kỳ rối rắm.

Rốt cuộc Tô Lạc Ly thế nào rồi?

Anh ngồi trên băng ghế dài, hai tay ôm đầu, sao chuyện lại thành ra thế này chứ?

“Cô nói lại lần nữa xem!”

Ôn Khanh Mộ gần như gắn câu này ra từ kẽ răng.

“Tôi nói bao nhiêu lần, cũng như vậy, cô ấy đã sảy thai, đứa trẻ mất rồi, nếu giờ anh cảm thấy đau lòng, vì sao lúc cô ấy mang thai không chăm sóc cô ấy tử tế chứ?

Ngược lạ Cô thấy vết thương trên người Tô Lạc Ly, rõ ràng là do.

tay đấm chân đạp tạo thành.

Vì thế, đương nhiên cô cho rằng Ôn Khanh Mộ đánh đập Tô Lạc Ly, vì thế mới dẫn tới bi kịch thế này.

“Không thể nào! Cô ấy không thể sảy thai! Chuyện này là không thểi”

Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Sao Tô Lạc Ly có thể sảy thai chứ?

“Vậy thì phải hỏi bản thân anh” Chung Vũ Lăng cười lạnh.

“Không thể nào, đây là chuyện không thể nào! Cô ấy có thai lúc nào thế, sau khi chúng tôi thân mật, cô ấy luôn uống thuốc tránh thai! Sao có thể chứ?”

Ôn Khanh Mộ lắc đầu, lời này không phải là nói cho Chung Vũ Lăng nghe, mà là lẩm bẩm một mình.

Chung Vũ Lăng nghe thấy lời này, lại càng thêm ghê tởm người đàn ông trước mắt.

Làm chuyện đó với vợ mình khi mang thai, thậm chí còn cho cô ấy uống thuốc tránh thai!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện