"Có phải cô đang lừa tôi không?”
Ôn Khanh Mộ ngẩng mạnh đầu lên, nhìn Chung Vũ Lăng Chung Vũ Lăng chỉ cảm thấy buồn cười.
Chủ tịch Ôn, anh cảm thấy tôi caàn phải lừa anh sao?
Phu nhân anh có bầu khoảng mười tuần, hơn hai tháng, gần ba tháng rồi, nếu thời gian này có làm chuyện vợ chồng, hay là dùng thuốc tránh thai, vậy cô ấy sẽ có thế sảy thai, vết thương bên ngoài của cô ấy không hề nghiêm trọng, không đủ để dẫn tới sảy thai, càng không dẫn tới mất máu quá nhiều”
Khi nghe những lời này, đôi mắt màu lam của Ôn Khanh Mộ lộ ra vẻ sửng sốt.
Hóa ra là vì anh…
Là anh tự tay giết chết đứa con của hai người!
Thời gian này, anh từng làm chuyện đó kịch liệt, sau mỗi lần như vậy, đều cho Tô Lạc Ly uống thuốc tránh thai.
Anh bổng nhớ ra, hơn một tháng trước, tình trạng nôn khan vào sáng sớm của Tô Lạc Ly.
Tính ra lúc đó đứa nhỏ đã hơn một tháng rồi.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị thứ gì đó đục khoét.
Loại đau đớn không nói thành lời này đang từ từ nuốt chứng anh!
Sự không tin tưởng lúc đầu trong anh, giờ trở thành tuyệt vọng!
Không sai, đó chính là một loại tuyệt vọng!
“Gặp phải loại đàn ông như các người cũng thật đen đủi, vợ đang mang bầu thì tay đấm chân đạp, giờ đứa trẻ không còn nữa thì lại hối hận: Chung Vũ Lăng châm chọc một phen rồi bỏ đi luôn.
Lần phẫu thuật này, cô cũng mệt rồi.
Các y tá đẩy Tô Lạc Ly ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ôn Khanh Mộ thấy khuôn mặt của Tô Lạc Ly trắng bệch như giấy.
Không có chút máu nào!
Cả người anh run lẩy bẩy.
Người phụ nữ của anh sảy thai rồi.
Bọn họ từng có một đứa con.
Trong khi anh chưa hề hay biết về sự tồn tại của nó, nó đã không còn nữa.
“Chủ tịch Ôn, ngài đừng quá buồn, phu nhân trẻ như này, sau này vẫn còn có cơ hội mang thai” Y tá không biết tình hình, an ủi anh.
“Đưa đến phòng bệnh lúc trước đi” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ cực kỳ trầm thấp.
Các y tá đưa Tô Lạc Ly đến phòng bệnh chuyên dùng của Ôn Khanh Mộ.
Trong phòng bệnh, y tá lại tiến hành một loạt thao tác, Tô Lạc Ly vẫn nằm im như cũ.
“Chủ tịch Ôn, thuốc mê vẫn chưa tan hết, vì thế, phu nhân vẫn ở trong trạng thái hôn mê, chờ thuốc mê hết tác dụng, sau phẫu thuật phá thai sẽ rất đau đớn, chúng tôi đã thêm thuốc giảm đau rồi, chắc là sẽ đỡ hơn nhiều”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
“Phòng làm việc của phẫu thuật viên chính ở đâu?”
“Ngài nói bác sĩ Chung sao? Phòng làm việc của cô ấy là phòng 508” Y tá trả lời.
“Chăm sóc phu nhân giúp tôi, tôi đi một lát rồi quay lại”
“Vâng”
Ôn Khanh Mộ tỉnh táo lại, đi thẳng tới phòng 508.
Tô Lạc Ly muốn sinh con đến mức nào chứ, anh hiểu rõ nhất, nếu cô ấy vừa tỉnh lại, nói với cô ấy, đứa nhỏ trong bụng đã gần ba tháng rồi, hơn nữa đã không còn nữa.
Chắc chắn cô ấy sẽ cực kỳ đau lòng!
Tuyệt đối anh không thể cho Tô Lạc Ly biết được sự thật!
Chung Vũ Lăng ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, đang định ghi chép chỉ tiết bệnh án.
Đây là trách nhiệm của mỗi bác sĩ, bệnh án của bệnh nhân bây giờ là nằm trên hệ thống mạng, đến lúc đó lưu một bản trong máy tính, phòng khi bệnh nhân chuyển viện, bác sĩ ở bệnh viện khác cũng có thể xem được, cũng sẽ đưa cho bệnh nhân một bản giấy.
Ôn Khanh Mộ không xông thẳng vào mà vẫn gõ cửa.
“Vào đi”
Ôn Khanh Mộ đẩy cửa đi vào.
Thấy Ôn Khanh Mộ đi vào, Chung Vũ Lăng cũng hơi ngạc nhiên.
“Chủ tịch Ôn, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ lướt qua màn hình máy tính.
“Sửa bệnh án”
Chung Vũ Lăng không khỏi cười lạnh một tiếng, người đàn ông này vừa tự tay giết chết cốt nhục của chính mình, giờ lại muốn che đậy tội trạng sao?
“Xin lỗi, chủ tịch Ôn, đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, là trách nhiệm đối với bệnh nhân, tôi không làm được”
“Trách nhiệm? Vậy