Tô Lạc Ly lắc đầu.
“Không biết, tôi vừa ngủ dậy, có lẽ là ra ngoài rồi, hay là anh gọi điện cho anh ấy xem?”
“Không cần, tôi đến thăm cô.”
“Hả?”
À… Là chủ tịch của Quốc tế Tinh Hoàng, đến thăm nghệ sĩ bị thương, đây là chuyện nên làm”
“Khách sáo quá rồi, tôi không sao” Tô Lạc Ly mỉm cười nhẹ nhàng “Cô đấy, đợt này nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công việc tôi đã dặn Từ Tinh Như, tạm thời không sáp xếp công việc cho cô, bên phía Đỗ Viên cũng đã rút vốn đầu tư phim điện ảnh rồi, sau này sẽ có cơ hội khác.”
Nghe thấy vậy, Tô Lạc Ly sững sờ.
Bên phía Đỗ Viên cũng đã rút vốn đầu tư phim điện ảnh rồi…
“Rút vốn gì cơ? Công ty chúng ta đầu tư cho phim điện ảnh của đạo diễn Đô Viên?”
Không đầu tư thì rút vốn cái gì chứ?
“À… Cô không biết chuyện này à? Công ty chúng ta định đầu tư một trăm triệu đó! Đấy là do A Khanh tự mình ra lệnh, nhất định phải giảnh được vai diễn này cho cô, bên phía Quốc tế Nghệ Tân đầu tư năm mươi triệu, tôi bị ép đến mức không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý đầu tư một trăm triệu”
Tô Lạc Ly há miệng, ngây người, không nói được tiếng nào.
Anh tự mình ra lệnh, nhất định phải giành được vai diễn này cho cô?
Cô bông nhớ ra tối hôm đó, cô nói với Ôn Khanh Mộ chuyện mình nhảy cổ động trước kia, là vì thấy cô muốn giành được vai diên này như vậy nên anh mới ra lệnh cho Dạ Bân, nhất định phải giành được vai diễn này sao?
Thảo nào, cô còn chưa thử vai mà đã giành được vai diên này.
Vì sao cô không biết chút gì chứ?
“Thế nhưng, cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, vốn Đỗ Viễn đã muốn chọn cô, tôi ngầm cho người nghe ngóng, người ông ta chọn là cô, chảng qua không có vốn, mà bên phía Tô Nhược Vân lại tự mang theo vốn đầu tư nên ông ta mới do dự, bên này tôi vừa bảo đầu tư, ông ta đồng ý ngay.”
“Không quay thì thôi, sau này còn có cơ hội.”
Tô Lạc Ly cười miên cưỡng.
Vì bộ phim này, cô đã chuẩn bị lâu như vậy, đây là vai diễn cô khát khao có được, không ngờ lại mất đi như thế này.
Vì sao số phận luôn đối xử với cô như vậy?
Lần trước, sáp được đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải, kết quả lại bị thương ngoài ý muốn.
Lần này, vai diễn đã quyết định rồi, lập tức sẽ khai máy, cũng lại bị thương ngoài ý muốn “Ừm, Lạc Ly…
Thấy Ôn Khanh Mộ không ở đây, dường như Dạ Bân đang đắn đo, có vài chuyện không biết có nên nói ra hay không.
“Hả? Sao thế? Có gì thì nói đi Dường như Tô Lạc Ly thấy Dạ Bân muốn nói lại thôi, nhưng anh muốn nói gì với cô chứ?
Đúng lúc này, Ôn Khanh Mộ quay về từ phòng ICU, vẻ mặt mệt mỏi.
Tình hình của Tô Kiêm Mặc đã ổn định, anh liền vội vàng quay lại chăm sóc cho Tô Lạc Ly.
Vừa định đi vào, nhìn qua cửa sổ liền thấy Dạ Bân đang ngồi bên cạnh giường của Tô Lạc Ly.
Mày anh nhíu chặt lại, bông nhớ tới những lời Dạ Bân từng nói với anhI Gay rồi!
Dạ Bân đang định nói thì nghe “râm” một tiếng, cửa bị mở ra Tô Lạc Ly và Dạ Bân giật mình, lập tức nhìn ra ngoài cửa “Đi từ đâu đến, liền cút về đó đi!”
Dạ Bân sợ tới mức đứng bật dậy, trời ạ, sắc mặt của người đàn ông này hơi khó coi quá rồi đấy?
Tô Lạc Ly cũng không biết Ôn Khanh Mộ tức giận cái gì.
“Sếp Dạ đến thăm tôi”
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn đống đồ Dạ Bân mang tới, giọng nói hơi dịu đi.
“Đã muộn thế này rồi, Ly Ly cần nghỉ ngơi, cậu về đi.”
từ Ôn Khanh Mộ đã nói như vậy rồi, Dạ Bân nào còn có lý do gì để ở lại nữa.
“Thế thì, Lạc Ly, tôi về trước đây, cô dưỡng bệnh cho tốt”
“Vâng, tạm biệt.”