Một giây liền trở nên dịu dàng Bàn tay của Ôn Khanh Mộ luồn thẳng vào trong người Tô Lạc Ly.
“Shh…”
Tô Lạc Ly hít lạnh một hơi.
“Lạnh”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ ra cơ thể mình không có nhiệt độ, nhanh chóng rút tay lại, qua lớp quần áo bệnh nhân, nhẹ nhàng xoa bụng dưới cho Tô Lạc Ly.
Hai người nằm đối mặt nhau trên giường.
Lúc này, Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, anh chăm chú xoa bụng cho cô, không hề nhìn cô.
Lần trước, anh cũng như thế này sao?
Nếu không có những lời tỏ tình điên cuồng mấy ngày trước của Ôn Khanh Mộ, chắc là Tô Lạc Ly còn cho rằng còn có chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía sau.
“Tôi biết rõ cô có một người bạn trai yêu nhau năm năm, tôi biết rõ cô có một người yêu thầm chỉ chung tình với một mình cô, tôi biết rõ cô ở bên cạnh tôi vì em trai cô, nhưng đậu xanh tôi vẫn yêu cô, Tô Lạc Ly! Ôn Khanh Mộ tôi quả thật điên rồi! Ðm tôi điên không nhẹ!”
Lời Ôn Khanh Mộ nói lúc trước văng vẳng bên tai cô.
Người đàn ông này thật sự đã yêu cô rồi.
Sau khi anh tức giận rời đi, khi bản thân cô bị thương, anh vẫn lựa chọn quay về.
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly không có phản ứng gì, liền nhìn cô, kết quả bắt gặp ánh mắt của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly không biết làm sao, liền rời ánh mắt đi chỗ khác.
Nếu là ngày thường, chắc chắn người đàn ông này sẽ trêu chọc cô một trận, không trêu cô đến mức đỏ mặt tía tai, chắc chắn anh sẽ không dừng lại.
“Đỡ hơn chưa?”
‘Thế nhưng, hôm nay anh lại cực kỳ dịu dàng.
“ừ! “Ngủ đi, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Tô Lạc Ly xoay người lại một cách khó khăn, Ôn Khanh Mộ ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ xoa bụng dưới cho cô.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ, khi ăn lung tung bị đau bụng, mẹ cô sẽ xoa bụng cho cô để tiêu thức ăn.
Rất nhanh, Tô Lạc Ly liền đi vào giấc mộng.
Đêm nay, ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, cô bị một trận ồn ào làm tỉnh giấc.
Ôn Khanh Mộ đang trách mắng Doãn Cẩn ở bên ngoài.
Doãn Cẩn cúi đầu, không dám kêu tiếng nào.
“Cậu làm việc kiểu gì thế? Không bảo vệ phu nhân tử tế đã đành, giờ bảo cậu điều tra chuyện này cũng làm không xong! Cần các người để làm gì, một lũ vô dụng!”
Doãn Cẩn cực kỳ ấm ức.
Cả ngày hôm qua anh thật sự không làm gì cả, chỉ chuyên tâm điều tra chuyện này, thế nhưng lại không điều tra được gì.
“Chủ tịch, những gì có thể điều tra được tôi đều đã điều tra rồi, chiếc taxi đưa phu nhân đi là giả, bọn họ lại đi con đường nhỏ gần sân bay, căn bản không có camera giám sát, hiện trường thật sự không để lại dấu vết gì”
Doãn Cẩn lập tức giải thích.
*Đi điều tra tiếp cho tôi! Có tổ chức, có kỷ luật như này, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, đi điều tra xem mấy bang phái lớn có nhận được nhiệm vụ gì gần đây không?”
“Vâng! Tôi lập tức đi điều tra”
Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi hoảng hốt.
Y tá thấy Tô Lạc Ly đã tỉnh, liên tiến lại gần.
Khi Ôn Khanh Mộ không ở trong phòng, đều luôn gọi y tá trông nom cô.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi? Có muốn ăn chút gì không? Vừa sáng sớm chủ tịch Ôn đã bắt đầu mắng người rồi, rất hung dữ, nếu lát nữa tôi có làm sai cái gì, phu nhân, nhất định cô phải nói đỡ cho tôi nha!”
Y tá vội vàng tìm kiếm sự che chở của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly mím môi cười.
“Anh ấy cũng không ghê gớm như thế, đừng sợ”
“Phu nhân, đó là đối xử với cô, đối xử với đám người chúng tôi, chủ tịch Ôn không có hung dữ nhất, chỉ có hung dữ hơn!”
Đang nói, Ôn Khanh Mộ liền đi vào, y tá liền ngậm chặt miệng lại, chớp mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Làm ồn khiến cô tỉnh sao?” Ôn Khanh Mộ nhanh chóng đi tới