Ôn Khanh Mộ lại hoài nghi thêm lần nữa, có phải người phụ nữ này bị thần kinh không vậy?
Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ vẫn còn chút nghi ngờ, cô lấy hết can đảm ngồi xuống bên cạnh anh: “Con người của tôi rất đáng tin, tôi muốn có con là vì có mục đích đã biệt, sau ngày hôm nay, chúng ta có thể cắt đứt tất cả mọi liên hệ, cho dù có gặp trên đường, cũng coi như không nhìn thấy!”
“Vì sao cô muốn sinh con?”
“Cái này không tiện nói cho anh” Tô Lạc Ly lắc đầu.
Tô Lạc Ly im lặng một lúc, cúi thấp đầu: “Cái đó… Còn nữa… Tôi… Tôi là lần đầu tiên, cảm phiền anh… cái đó, chủ động một chút”
Lại còn là xử nữ!
Điều này khiến Ôn Khanh Mộ có chút hưng phấn!
Chỉ là, anh cũng là lần đầu tiên mà, cũng không có kinh nghiệm! Hôm nay Dạ Bân đã nói giúp anh phá thân xử nam!
Không ngờ thẳng nhóc Dạ Bân lại tìm cho anh một xử nữ, đây không phải cố tình làm khó anh sao?
Ngày mai nhất định phải tính sổ hẳn hoi với hắn.
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn trộm Ôn Khanh Mộ: “Có thể… bắt đầu rồi”
Đã nói là bắt đầu, nhưng cả hai người đều không hề động đậy, bầu không khí cực kì khó xử.
Ôn Khanh Mộ hảng giọng: “Cái đó, tôi có thể chủ động, nhưng giờ cô chủ động hôn chắc là được chứ?”
“Hả?”
“Phụ nữ ve vấn trước sẽ phấn khích hơn, không thì chán chết”
“Vậy… Được thôi”
Tô Lạc Ly gật đầu, từ từ dịch lại gần bên cạnh Ôn Khanh Mộ, cô ngước mắt nhìn anh.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Đôi con ngươi màu lam của anh như mộng như ảo, thỏa mãn tất cả mong đợi của mọi thiếu nữ về chàng bạch mã hoàng tử.
Vẻ ngượng ngùng của cô khiến cổ họng anh khô khốc.
Tô Lạc Ly từ từ sáp lại gần Ôn Khanh Mộ.
Năm centimet, bốn centimet, ba centimet, hai centimet…
Cô nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí, hôn thẳng lên bờ môi Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ chưa có nụ hôn đầu, kinh ngạc đến đơ người!
Môi của cô mềm mềm, mang theo chút nóng ẩm, khiến cả người anh sững sờ, tiếp đó liền đảo khách thành chủ, ngậm lấy đôi môi cô mà cần mút.
Nụ hôn bất ngờ khiến Tô Lạc Ly ngạc nhiên, trợn tròn mắt, có chút bối rối, lông ngực bỗng cảm thấy cực kì tê dại Ôn Khanh Mộ có chút gấp gáp, đưa tay vào trong áo Tô Lạc Ly, chỉ nghe “soạt” một tiếng, áo của Tô Lạc Ly đã bị cởi ra.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp đè Tô Lạc Ly dưới thân mình.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi thời khắc này đến, Tô Lạc Ly vẫn căng thắng như chú nai nhỏ bị kinh sợ.
“Thêm lần nữa!” Ôn Khanh Mộ vẫn chưa tận hứng, lật người Tô Lạc Ly lại, liền thấy cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Điều này không khỏi khiến Ôn Khanh Mộ có chút mất hứng, anh hào hứng như thế, vậy mà cô lại ngủ mất rồi!
Ôn Khanh Mộ “xì” một tiếng rồi nâng người dậy, đứng lên, nhìn Tô Lạc Ly đang ngủ từ xa, đánh giá dáng người xinh đẹp của cô.
Mặc dù ngực hơi nhỏ, nhưng ngoài ngực ra, dáng người của cô gái này thật sự không còn khuyết điểm nào.
Quan trọng nhất là, cực kì hợp ý anh.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Khanh Mộ vang lên, anh cầm điện thoại lên xem, vừa khéo là do Dạ Bân gọi tới.
“Cái đậu xanh, thằng oắt kia, đúng lúc tôi đang muốn tìm ông tính sổ đây!”
Tiếng Ôn Khanh Mộ vừa dứt, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói mất kiên nhẫn: “Tôi nói này người anh em! Không phải ông cứ kêu gào muốn phá thân xử nam đã gìn giữ hai mươi sáu năm qua sao?
Người đã tìm cho ông rồi, ông lại chạy đi đâu thế?”
“Tôi đang ở khách sạn!”
“Ông đến khách sạn làm gì? Không phải đã bảo ông chờ ở quán bar sao? Cô gái kia đã chờ ông tận hai tiếng đồng hồ rồi! Ông mau qua đó đi!”
Cô gái nào? Không phải