Doãn Cẩn không biết vì sao Ôn Khanh Mộ đột nhiên nổi giận đùng đùng, cả người cứng đờ, lùi về sau hai bước, cúi đầu: “Đúng, đúng vậy”
Ôn Khanh Mộ thở mạnh hai cái, ngồi lại vào ghế của mình!
Vậy có nghĩa là, tối qua vợ anh đã cắm sừng anh rồi!
Người phụ nữ này!
Mặc dù đánh bậy đánh bạ, cuối cùng vẫn là ngủ cùng anh, thế nhưng nếu như cô ta gặp phải người khác thì sao? Cái sừng này không phải mọc chắc rồi sao?
“Chủ, chủ tịch Ôn, vừa rồi anh nói muốn lấy toàn bộ tư liệu về phu nhân, một năm trước, lúc anh và phu nhân kết hôn, những tư liệu này đã điều tra qua rồi, hay là tôi đi lấy cho anh nhé?”
“Còn không mau đi đi!” Ôn Khanh Mộ quát Doãn Cẩn một tiếng.
“Vâng! Vâng!” Doãn Cẩn lập tức ra khỏi phòng làm việc, năm phút sau, anh đã mang tư liệu về Tô Lạc Ly tới.
May là anh có thói quen lưu trữ toàn bộ giấy tờ tài liệu, bằng không hôm nay không bị vị chủ tịch này làm thịt mới lạ!
Chỉ có một tờ giấy A4 mỏng dính, đôi mắt Ôn Khanh Mộ chững lại: “Cậu đùa tôi à? Chỉ có chút xíu thế này?”
Doãn Cẩn cúi người hạ thấp đầu, không dám thở mạnh: “Đúng vậy, chủ tịch Ôn, hồi đầu không phải anh cũng cảm thấy phu nhân có lí lịch trong sạch, nên mới đồng ý kết hôn hay sao?”
Ngược lại, Ôn Khanh Mộ đã quên sạch sẽ, lúc này mới dịch tầm mắt sang trang giấy kia.
Tô Lạc Ly, hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm ba khoa biểu diễn của học viện điện ảnh trường đại học Z.
Bố: Tô Khôn, mẹ: Vương Vẫn Hương.
Em trai cùng cha cùng mẹ: Tô Kiêm Mặc.
Em gái cùng cha khác mẹ: Tô Nhược Vân.
Em trai cùng cha khác mẹ: Tô Nhược Diệu.
Gia đình có một nhà máy rượu gia truyền, nhà máy rượu Tô Kỹ, kinh doanh không tốt, sắp phá sản Phần còn lại chính là một số điêu giới thiệu về Tô Lạc Ly, đều là những điều lặt vặt, chỉ dùng hết non nửa tờ giấy A4.
“Tô Lạc Ly..” Ôn Khanh Mộ khẽ hé bờ môi mỏng, đọc thầm cái tên này, thì ra cô tên là Tô Lạc Ly.
Đây là tư liệu của năm ngoái, năm nay chắc là hai hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học rồi.
Cho dù tối qua, người phụ nữ này khiến anh cực kì vui vẻ, cũng nếm trải được sự tuyệt vời của đêm đầu tiên, nhưng nghĩ tới người phụ nữ này vốn muốn cảm sừng mình, anh liền cực kì tức giận.
“Giờ cô ta đang ở đâu?” Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu lên.
“Chủ tịch Ôn, là do anh dặn dò, sắp xếp phu.
nhân vào sống ở biệt thự khu Rainbow, cô ấy cũng không ở bên đó nhiều, ngoài ra thính thoảng còn ở trong trường, hay đến chỗ của em trai, còn bây giờ. là tháng năm, chắc cũng sắp tốt nghiệp rồi”
Doãn Cẩn lập tức trả lời trong căng thẳng, một chữ cũng không dám bỏ sót.
“Không yên ổn ở trong biệt thự, cả ngày chạy loạn bên ngoài” Ôn Khanh Mộ bóp chặt tờ giấy A4, vo thành một cục, ném thẳng vào trong thùng rác.
Xem ra, tính lâu rồi!
Nhưng mà, may là chưa thành công, bởi vì anh biết, tối qua là lần đầu của cô.
Dạ Bân từng nói, lần đầu của phụ nữ sẽ chảy máu, tối qua anh đã thấy vết máu trên tấm ga giường trắng tỉnh.
“Bên khu Rainbow còn có người nào khác không?”
“Có sắp xếp một người hầu ở bên đó để chăm sóc cho phu nhân, cũng là một cô bé khoảng hơn hai mươi tuổi”
“Cậu đi nói với cô ta, tối nay tôi về đó.”
Doãn Cẩn ngây người, một năm rồi chưa từng về, giờ đột nhiên lại vẽ?
Chỉ là, anh cũng không dám hỏi nhiều, dù sao Ôn Khanh Mộ cũng đang tức giận, chỉ đành làm theo lời anh ta nói.
Học viện điện ảnh đại học Z Bây giờ Tô Lạc Ly sắp tốt nghiệp rồi, giờ đã là tháng năm, luận văn tốt nghiệp và tìm việc đều rất cấp bách, bận đến bù đầu rối tai.
Cô về nhà nghỉ ngơi một chút, tối qua bị tên đàn ông kia dày vò không nhẹ, nhưng vẫn phải lết tấm thân mệt mỏi đến trường, cô cần tìm một vài tư liệu, đang chuẩn bị