“Anh rể, anh sẽ ly hôn với chị em sao?”
“Không đâu.
”
Tô Kiêm Mặc cười hiểu ý.
“Vậy thì tốt, em yên tâm rồi.
Sau này, anh với chị em bàn bạc chuyện sinh con đi, không cần nghĩ cho em, đây là chuyện giữa hai người”
Đưa Tô Kiêm Mặc về Học viện Mỹ thuật, Ôn Khanh Mộ quay đầu xe, về khu Rainbow.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa sáu giờ thì bóng tối đã bắt đầu bao trùm cả thành phố.
Vừa bước vào nhà, Ôn Khanh Mộ đã vô cùng sốt sắng hỏi: “Mợ chủ về chưa?”
“Vẫn chưa ạ” Lê Hoa đang chuẩn bị bữa tối đáp.
!Cô ra ngoài cũng phải hai tiếng rồi.
Trời sắp tối hẳn, Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo
lắng, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc Ly.
Cuộc gọi thứ nhất đổ chuông được vài tiếng thì bị ngắt.
Ôn Khanh Mộ gọi lại lần nữa thì điện thoại báo đối phương đã tắt máy.
Bời vì Tô Lạc Ly không cho anh đặt hệ thống theo dõi trên điện thoại của cô nên lần này điện thoại Tô Lạc Ly không có hệ thống theo dõi.
Điều này khiến Ôn Khanh Mộ hơi hoảng loan.
“Cậu chủ ăn cơm trước đi, chẳng phải mợ chủ là người tùy hứng sao, mợ ấy ra ngoài bình tĩnh lại rồi sẽ về thôi.
”
Dì Phương ở một bên nói.
“Bây giờ cả hai cô cậu đều cần phải bình tĩnh lại”
Ôn Khanh Mộ im lặng thở dài, ngồi vào bàn ăn.
Nhưng cầm bát đũa lên anh lại chẳng thấy ngon miệng gì.
Miễn cưỡng ăn được vài miếng rồi