Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Điên À Quấy Rầy Ông Đây Đang Ngủ!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cúp điện thoại, Ôn Khanh Mộ do dự giây lát rồi lại gọi cho Mục Nhiễm Tranh. 
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận. 
“Ai vậy? Điên à? Quấy rầy ông đây đang ngủ!”  “Dậy ngay cho chú!” Ôn Khanh Mộ tức giận quát. 
Mục Nhiễm Tranh lập tức tỉnh táo. 
“Chú...!Chủ...!Chú tìm cháu sớm vậy, có chuyện gì sao?” 

“Ly Ly có ở chỗ cháu không? Cô ấy có liên lạc với cháu không?” 
“Không có, lâu lắm rồi bọn cháu không liên lạc” !Anh làm gì dám liên lạc với Tô Lạc Ly chứ! 
“Nếu cháu dám nói dối một câu, cháu tự biết hậu quả đấy!” 
“Cháu thật sự không có liên lạc với cô ấy mà, tối qua cháu chơi game cả đêm.

Cô ấy làm sao vậy?” 
“Chú hỏi cháu, Ly Ly thích đi chỗ nào? Cháu lập tức lập danh sách rồi gửi cho chú!” 
Mặc dù Mục Nhiễm Tranh không biết đã 
xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được gì đó, có lẽ là Tô Lạc Ly mất tích rồi. 
Anh không dám thờ ơ, lập tức xuống giường, gửi hết những nơi Tô Lạc Ly từng đi sang cho Ôn Khanh Mộ. 

Ngay sau đó, Dạ Bân gọi đến. 
“Tôi hỏi giúp cậu rồi, rất nhiều ngày rồi Từ Tinh Như không liên lạc với Tô Lạc Ly, gần đây cô ta không sắp xếp công việc.” 
“Chắc không?” 
“Chắc chắn, Từ Tinh Như còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? 
“Tôi biết rồi.” 
Nhận được mấy địa chỉ Mục Nhiễm Tranh

gửi tới, Ôn Khanh Mộ lập tức đến từng địa chỉ một để tìm. 
Tiếc là tất cả đều không có thu hoạch gì, không tìm được bóng dáng của Tô Lạc Ly. 
Ôn Khanh Mộ càng hoang mang, Tô Lạc Ly có thể đi đâu được chứ? 
Hôm qua anh không nên nghe lời họ, bình tĩnh cái gì chứ? Anh nên đi theo cô, không thể để có biến mất khỏi tầm mắt của mình! 
Bởi Vì Tô Lạc Ly là nhân vật của công chúng, chuyện này không thể làm ầm lên được, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm. 
“Một đám vô dụng, tôi cần các người có tác dụng gì chứ, tìm một người cũng tìm không Xong.


Tôi nói cho các người biết, không tìm được mợ chủ thì các người cút hết đi cho tôi!” 
Trong ba ngày này, không thể nhớ được đây là lần thứ mấy Ôn Khanh Mộ nổi cáu rồi. 
“Sếp Ôn, chúng tôi vẫn luôn đi tìm, nhưng thành phố Z lớn như vậy, đâu có dễ mà tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Giờ tôi đang nghĩ, có phải mợ chủ đi thành phố khác rồi không?” 
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện