Cúp điện thoại, Ôn Khanh Mộ do dự giây lát rồi lại gọi cho Mục Nhiễm Tranh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
“Ai vậy? Điên à? Quấy rầy ông đây đang ngủ!” “Dậy ngay cho chú!” Ôn Khanh Mộ tức giận quát.
Mục Nhiễm Tranh lập tức tỉnh táo.
“Chú...!Chủ...!Chú tìm cháu sớm vậy, có chuyện gì sao?”
“Ly Ly có ở chỗ cháu không? Cô ấy có liên lạc với cháu không?”
“Không có, lâu lắm rồi bọn cháu không liên lạc” !Anh làm gì dám liên lạc với Tô Lạc Ly chứ!
“Nếu cháu dám nói dối một câu, cháu tự biết hậu quả đấy!”
“Cháu thật sự không có liên lạc với cô ấy mà, tối qua cháu chơi game cả đêm.
Cô ấy làm sao vậy?”
“Chú hỏi cháu, Ly Ly thích đi chỗ nào? Cháu lập tức lập danh sách rồi gửi cho chú!”
Mặc dù Mục Nhiễm Tranh không biết đã
xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được gì đó, có lẽ là Tô Lạc Ly mất tích rồi.
Anh không dám thờ ơ, lập tức xuống giường, gửi hết những nơi Tô Lạc Ly từng đi sang cho Ôn Khanh Mộ.
Ngay sau đó, Dạ Bân gọi đến.
“Tôi hỏi giúp cậu rồi, rất nhiều ngày rồi Từ Tinh Như không liên lạc với Tô Lạc Ly, gần đây cô ta không sắp xếp công việc.”
“Chắc không?”
“Chắc chắn, Từ Tinh Như còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi biết rồi.”
Nhận được mấy địa chỉ Mục Nhiễm Tranh