Trên đất là một chiếc máy ảnh đã vỡ.
Đúng lúc này, Ôn Khanh Mộ nhìn lại bóng dáng màu trắng kia thì đã không thấy đâu nữa, anh nhìn xung quanh vẫn không có.
“Nói với anh đấy, anh làm sao thế? Máy ảnh này của tôi rất đắt, hôm nay đặc biệt đến ngắm thủy triều dâng, giờ ngắm thủy triều không được mà máy ảnh cũng vỡ rồi!”
Ôn Khanh Mộ sờ túi, anh không mang theo ví tiền!
“Tôi đền cho anh, anh đưa cách liên lạc với anh cho tôi, tôi sẽ bảo thư ký của tôi bồi thường gấp đôi cho anh!” Ôn Khanh Mộ muốn đi, người này lại tóm lấy anh!
Người này quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi cười khẩy một tiếng.
“Thư ký? Như anh thế này mà còn có thư ký à? Tôi nói cho anh biết, phải đền tiền cho tôi, nếu không hôm nay anh đừng hòng đi được! Anh xem tôi là đồ ngốc sao, tôi để anh đi rồi tôi biết đi đâu tìm anh?”
Ôn Khanh Mộ ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, thậm chí còn
râu ria xồm xoàm, nhìn thế nào cũng không giống ông chủ.
Ôn Khanh Mộ nhìn điện thoại của mình, không được, anh không thể giao điện thoại được, lỡ như Tô Lạc Ly có việc gọi cho mình thì sao?
Anh lấy chìa khóa xe trong túi ra, dứt khoát ném cho người đó.
!Kết quả người đó nhìn chìa khóa xe trong tay, hai mắt lập tức mở lớn.
"Ferrari?"
“Thể chấp xe cho anh trước, về tôi sẽ chuộc lai!"
Ôn Khanh Mộ nói xong thì lại vội đi tìm bóng dáng màu trắng kia.
Anh nhớ lúc Tô Lạc Ly ra khỏi nhà, cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng!
Lúc này, đột nhiên có người la lên.
“Có người nhảy xuống biển rồi!”
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng la.
Khoảnh khắc đó, vị trí của Ôn Khanh Mô vừa khéo có thể nhìn thấy cuối cầu Tình Nhân.
Anh nhìn thấy bóng dáng màu trắng đó từ trên cầu nhảy xuống!
“Ly Ly!”
Ôn Khanh Mô như phát điện chạy về phía cuối cây cầu Tình Nhân!
Lúc này, trên cầu Tình