“Sao bên hệ thống giao thông vẫn chưa có tin tức gì?”
“Thực sự là camera giám sát ở ngã tư các đường lớn nhiều quá, còn phải kiểm tra từng cái một nên thời gian rất lâu, phía họ đã cử thêm người kiểm tra rồi.
”
“Bảo họ nhanh chút!” “Rõ!”
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại, mắt anh thâm quầng, ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt, thậm chí chỉ uống vài ngụm nước.
“Ly Ly, rốt cuộc em ở đâu?”
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình sắp mất cô.
Anh chưa từng sợ hãi như bây giờ, đúng vậy, là sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có, nỗi sợ hãi bất lực.
!Ôn Khanh Mộ gục trên vô lăng, điện thoại lại đổ chuông.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh như được tiêm thuốc kích thích, lập tức nghe máy.
“Có tin rồi à?”
“Sếp Ôn, bên hệ thống giao thông gọi đến bảo họ phát hiện ra mợ chủ, lần cuối cùng nhìn thấy mợ chủ là ở trên phố Tình Nhân! Phổ Tình Nhân chỉ có một hướng là biển Tình Nhân!”
“Phát hiện lúc nào?”
“Thời gian hiển thị là một ngày trước, người bên hệ thống giao thông vẫn luôn giám sát tất cả các ngã tư từ biển Tình Nhân ra.
nhưng không thấy bóng dáng mợ chủ đầu”
Ôn Khanh Mộ hiểu ý của Doãn Cẩn.
“Sếp ôn, anh phải chuẩn bị tâm lý”
Một người phụ nữ đến biển Tình Nhân, một ngày một đêm không ra, điều này chứng tỏ
gì?
Ôn Khanh Mộ dứt khoát cúp điện thoại.
Nhảy biển, tự tử.
Trong đầu Ôn Khanh Mộ đều là suy nghĩ không hay.
Anh nhanh chóng điều chỉnh vô lăng, lái về phía biển