"Được rồi, mẹ ngừng lại đi, công việc của con bận rộn vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng gọi con về, cuối năm đang là giai đoạn bận rộn."
Nói xong, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng ngủ
Lâm Thanh Phượng than thở rồi nằm lên giường. "Cuộc đời này, không sống nổi nữa rồi, ai cũng ức hiếp tôi, tôi già rồi, vô dụng rồi!"
Mộ Dung Ngọc nghe Lâm Thanh Phượng nói, cũng thấy bực dọc nên cũng ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại người làm ở trong phòng chăm sóc.
Cô ta mới vừa ra ngoài đã bị Mộ Dung Dịch gọi vào phòng.
"Tiểu Ngọc, lúc anh và Lạc Ly quen nhau, có phải mẹ thường hay đánh cô ấy không?" !Mộ Dung Dịch nhíu mày, giọng âm u.
"Anh, em không dám nói với anh đâu.
Em mà nói với anh, mẹ sẽ đánh em!"
"Em cứ nói đi không sao đâu, anh sẽ không nói lại với mẹ, có chuyện gì anh bảo vệ em!"
Mộ Dung Ngọc suy nghĩ rồi giơ ba ngón tay ra: "Ba mươi nghìn, thế nào?".
Xin hãy đọc truyện tại _ T RЦмtrцуen.
ог g _
Mộ Dung Dịch lắc đầu, cô em gái này, chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản ba mươi nghìn cho Mộ Dung Ngọc.
"Bây giờ nói được chưa?"
"Được rồi được rồi được rồi." Mộ Dung Ngọc gật như gà mổ thóc.
"Vậy nói nhanh lên"
"Lúc trước khi Tô Lạc Ly đến nhà ta, đúng là mẹ thường xuyên đánh người ta, trên mặt Tô Lạc Ly có dấu