Tô Nhược Vân vô cùng tức giận, lần trước trong buổi tổng duyệt vì chuyện trang điểm mà cô ta đã bị xấu mặt một lần.
“Cô cũng biết mình bị mất mặt trước công chúng à? Tôi còn tưởng cô không biết chứ!” Mục Nhiễm Tranh ở bên cạnh nói.
Tô Nhược Vân lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Mục Nhiễm Tranh, anh giúp Tô Lạc Ly như vậy không phải là hai người có gì đó đấy.
chứ? Chẳng trách bây giờ Tô Lạc Ly lại nổi tiếng nhanh như vậy, thì ra là có anh giúp
đổ!" Tô Lạc Ly bình tĩnh nhìn Tô Nhược Vân.
“Cô nói là tôi muốn làm cô mất mặt trước công chúng? Vậy ai đẩy tôi đến trước dàn trống? Chỉ có được phép ra tay, lẽ nào không cho phép người khác đánh trả?”
“Cô.
”
Tô Nhược Vân trợn tròn mắt, tức giận không nói nên lời.
“Muốn trách thì chỉ trách cô học không tốt, lấy đá tự đập chân mình, nếu cô không chơi Lạc Ly của chúng tôi thì tôi cũng không đáp tra.
"
Mục Nhiễm Tranh chép miệng.
“Hơn nữa rõ ràng đồng đội của cô muốn cố so tài, muốn trách thì phải trách đồng đội heo của cô!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, chúng ta đi thôi.
”
Tô Lạc Ly cũng phớt lờ Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân nắm chặt tay,