Tô Lạc Ly giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
“Anh xấu lắm, không nói chuyện với anh nữa!”
Ôn Khanh Mộ lập tức bể Tô Lạc Ly lên.
“Không nói gì cũng được, thế thì tận tình bum ba là bum thôi!”
Nói rồi Ôn Khanh Mộ chuẩn bị ôm cô lên giường.
“Á, anh đừng nghịch, đang ở nhà người khác mà! Hơn nữa phòng bên cạnh là Hắc Thổ đấy! Để người khác nghe thấy thì sao được!”
nhà mình làm ầm ĩ thể nào thì tùy, nhưng bây giờ dù sao cũng là ở ngoài, tuy họ là vợ chồng hợp pháp, muốn làm gì cũng được, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Anh không thích em nói như thế đâu.
Nếu như có một ngày anh gặp cảnh khốn cùng, chúng ta phải chuyển ra khỏi biệt thự đến phố phường, vậy em còn theo anh không?”
Đầu óc của Ôn Khanh Mộ nhảy số nhanh quả làm Tô Lạc Ly không theo kịp.
“Dĩ nhiên là em đi theo anh rồi.
Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, em lấy anh đương nhiên là anh đi đâu em theo đó”
Cô cũng chỉ có thể hùa theo anh.
“Nhưng chúng ta không có nhà, em không
sợ à?”
“Có gì mà phải sợ? Là nhà ở chứ có phải gia đình đầu, anh mới là mái nhà của em.
Nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà!”
Tô Lạc Ly dịu dàng nói.
“Ô, anh ở