Hiện tại căn phòng ấy không phù hợp với thiếu nhi nữa, sao có thể để một đứa bé.
đến đó ngủ được?”
“Trở lại cho anh! Ngủ ở đây!”
“Ờ, vậy cũng được.
Tối em ngủ sẽ nói mở, nghiến răng nữa đấy.
” Mục Nhất Lụng trở mình rồi ngủ ngay.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly vẫn còn ăn mặc đầy đủ.
Ôn Khanh Mộ rón rén dán lỗ tại lên cửa.
Một lát sau, anh cười nói với Tô Lạc Ly.
“Đi rồi.
” “Anh ta đi thật cơ à?”
“Có lẽ đến phòng Lung Lung.
Chúng ta bắt đầu được rồi, khà khà.
”
Ôn Khanh Mộ xoa tay, trên mặt treo nụ cười gian xảo.
“Anh đấy, cứ hành cháu trai thế đi!”
Ôn Khanh Mộ không thèm quan tâm, anh dứt khoát ôm Tô Lạc Ly lên giường, thuần thục lột sạch quần áo.
Khu Rainbow
Tô Kiềm Mặc đang thử nấu sủi cảo lần thứ
ba, cuối cùng cũng làm ra thành quả.
Lần đầu tiên lửa quá lớn, sủi cảo trong nồi nát nhừ, lần thứ hai lửa quá nhỏ, nhưng thời gian nấu quá lâu nên cũng nát be bét.
Lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng nấu thành công và bưng sủi cảo lên bàn.
Đây là bữa cơm tất niên chỉ có một mình cậu.
Thật ra, Tô Kiềm Mặc lừa Tô Lạc Ly.
Làm gì có bạn học nào chưa về nhà ăn Tết chứ? Năm nay cậu là tân sinh viên năm nhất, năm đầu tiên đương nhiên tất cả các bạn đều sẽ về nhà.
Nhưng cậu thật sự không muốn Tô Lạc Ly khó xử.
Bản thân cậu cũng không muốn đến nhà họ Mục, bởi vì cậu là