“May mà năm nay chưa gả sang bên đó, bằng không làm sao mà sống được!” Vương Vãn Hương nói.
“Vân Vân, khi nào con hỏi A Dịch nếu không quay vòng được vốn thì chúng ta có thể giúp đỡ” Tô Khôn nói một cách đầy thâm ý.
Đây có thể chính là thời cơ để Tô Nhược Vân tăng thể diện ở nhà họ Mộ Dung.
“Con cũng đang nghĩ, để khi nào con hỏi anh ấy xem.
Được rồi, đừng nói chuyện không vui nữa, cả nhà chúng ta chụp một bức ảnh gia đình đi!”
Tô Nhược Vân lấy điện thoại di động ra.
“Được, được, năm nay chúng ta ít chụp ảnh gia đình lắm đấy.
Khi nào phải chụp một tấm rồi treo lên tường”
Vương Vãn Hương cười tươi rói, bà ta cũng coi như được mở mày mở mặt.
Nhắc tới ảnh gia đình, sắc mặt Tô Khôn chợt thay đổi.
Ông ta suýt quên mình còn có hai đứa con
bên ngoài.
Nhưng ông ta cũng biết nhà họ Tô vực dậy được và phát đạt như bây giờ đều do công của Tô Nhược Vân.
Nếu giờ nhắc đến Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc, vậy thì mất hứng quá.
“Bố, bố cười lên đi!” Tô Nhược Vân giục.
Tô Khôn nở nụ cười.
“Tách” một tiếng, máy ảnh chụp lại khoảnh khắc quý giá này.
Nhìn bức ảnh này, Tô Nhược Vân không kìm được mà bật cười.
Có nhà vui thì có nhà buồn.
Nhà họ Mộ Dung ăn Tết không được vui vẻ như vậy.
Đúng như Tô Nhược Vân nói, vài
dự án của Quốc tế Nghệ Tân bị gác lại, tiền bị chặn không làm