Lúc Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì điện thoại anh đổ chuông.
Là Dạ Bân gọi tới.
Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi rồi nghe máy, Dạ Bân mà tìm anh thì chẳng có gì ngoài việc hẹn anh đi uống rượu, cũng không có gì mà phải tránh Tô Lạc Ly cả.
“A Khanh, không hay rồi, Mạch Nhiên nhập viện!”
“Sao lại thế?” Ôn Khanh Mộ vô thức nhìn Tô Lạc Ly, anh giả vờ đi vệ sinh rồi tiện tay đóng cửa nhà vệ sinh lại.
“Lúc chúng tôi trên máy bay cô ta vẫn ổn.
mà.
” Ôn Khanh Mộ thấp giọng nói.
“Tôi lừa cậu làm gì chứ? Giờ đang cấp cứu
bệnh viện đấy, cậu mau đến đi! Hình như là do thiếu máu!”.
Nghe thấy hai chữ “thiếu máu, trong lòng Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng.
“Ly Ly bị thương rồi! Hôm nay là ngày đầu cô ấy về, sao tôi có thể! ”
“Ôn Khanh Mộ, cậu có lương tâm hay không?! Cậu và tôi đều biết rất rõ tại sao Mạch Nhiên thiếu máu! Lạc Ly chỉ bị chấn thương, chẳng phải đã ổn rồi sao? Cũng đâu cần cậu phải ở bên hai bốn tiếng chứ.
”
Ôn Khanh Mộ vẫn không chịu nổi sự dằn vặt trong lòng này.
“Được rồi, tôi đến đó một chuyến”
cúp điện thoại, Ôn Khanh Mộ ẩn nút xả nước bồn cầu.
Tô Lạc Ly buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, gần đây cô ở trong núi nên buổi tối ngủ không được ngon.
“Ai gọi vậy?” Tô Lạc Ly mơ