Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Ôn Khanh Mộ.
Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.
Trong lòng ôn Khanh Mộ cảm thấy vô cùng rối ren với việc Tiêu Mạch Nhiên ngất xỉu.
“A Khanh, mặc dù tôi biết cậu với Mạch Nhiên không có khả năng, nhưng cậu không thể quên tất cả những gì Mạch Nhiên đã làm vì cậu!” Ôn Khanh Mộ im lặng.
“Từ lúc biết cậu với Lạc Ly đã kết hôn, Mạch Nhiên luôn liều mạng làm việc để khiển bản thân tê liệt, mỗi ngày cô ấy ngủ còn chưa được bốn tiếng.
Tôi đoán là cô ấy liều mạng quá nên mới thành ra như bây giờ, cậu không thể mặc kệ cô ấy!”
“Tôi có nói là tôi mặc kệ đầu!” Ôn Khanh Mộ phản bác: “Nhưng cậu cũng phải biết là tôi với Ly Ly đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi nên giữ khoảng cách với cô ta!"
Người phía trước nghe On Khanh Mộ nói thế thì lập tức tiến tới túm lấy cổ áo ôn.
Khanh Mộ.
“Lúc Mạch Nhiên bất chấp cả mạng sống vì cậu, sao cậu không nói nam nữ thụ thụ bất
thân đi? Ôn Khanh Mộ, cậu trở nên máu lạnh thế này từ khi nào? Bây giờ trong mắt cậu chỉ có một mình Lạc Ly thôi!”
Dạ Bân hoàn toàn chướng mắt với sự thờ ơ của Ôn Khanh Mộ.
“Đúng, bây giờ trong mắt tôi chỉ có một mình Ly Ly thôi, như vậy là sai sao?”
Dạ Bán buông cổ áo Ôn Khanh Mộ ra, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Ôn Khanh Mộ.
“Cậu có đang nói tiếng người không thể? Cho dù không thành đối với Mạch Nhiên thì ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè, Mạch Nhiên từng bất chấp mạng sống vì cậu, sao cậu có thể phũ phàng với cô ấy như vậy?”
cú đấm của Dạ Bạn không có bất cứ tính uy hiếp nào đối với Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ vững vàng đứng tại chỗ, những giọng nói có vẻ cô đơn hơn nhiều.
“Tôi không nói sẽ mặc kệ cô ta, cô ta bệnh
là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng”
“Cậu nói thế xem như vẫn là tiếng người!” Dạ Bân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đừng nói chuyện này với Ly Ly, tôi khuyên cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Nếu tôi biết có người cố ý phá tội với Ly Ly, tôi nhất định sẽ không bỏ qua