Nghe Ôn Khanh Mộ nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.
“A Khanh! Mạch Nhiên vừa tỉnh! cậu! ” Tiểu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.
“Anh mau về đi, Lạc Ly bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.
”
Ôn Khanh Mộ cụp mí mắt.
Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.
“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.
”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Dạ Bản tức đến giậm chân.
“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện
hiển nhiên sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
“Mạch Nhiên, nếu không phải vì A Khanh thì cậu cũng không thiếu máu, cổ tay cậu cũng không có vết sẹo xấu xí như thế, cậu còn luôn phải nghĩ cách để che đi, cậu là một ngôi sao mà”
Nhìn Tiêu Mạch Nhiên hi sinh tất cả vì ôn Khanh Mộ, từ tận đáy lòng, Dạ Bân ấm ức thay cho Tiêu Mạch Nhiên.
“Giờ cậu ấy đã kết hôn rồi, chắc chắn không thể nào cho cậu tình yêu được,