"Bây giờ mợ chủ đang thu chương trình, chẳng lẽ tôi phải lập tức xông vào nói cho mợ chủ biết có điện thoại gọi tới à? Vậy người MC sẽ nghĩ thế nào? Khán giả trong trường quay sẽ nghĩ thế nào?"
Cô ta nói mấy câu làm Từ Phóng bị chặn họng không nói được lời nào.
"Tôi có chừng mực, không cần anh phải quan tâm.
Mợ chủ giao điện thoại cho tôi là tin tưởng tôi!" Lục Uy Nhiên nói xong, không để ý tới Từ
Phóng nữa.
Từ Phóng cũng đành phải chịu.
Chương trình của Tô Lạc Ly thu hình như không thuận lợi, mãi đến mười một giờ đêm mới xem như quay xong.
Cô mệt mỏi ra khỏi phòng thu.
Từ Phóng vừa định nói cho Tô Lạc Ly biết có điện thoại gọi tới, Lục Uy Nhiên đã lao tới.
"Mợ chủ không xong rồi, có người gọi tới bảo sếp Ôn bị tai nạn giao thông, bảo mợ lập tức tới bệnh viện một chuyến!"
"Cái gì?" Tô Lạc Ly nhất thời hoảng sợ.
Từ Phòng nghe vậy càng kinh hãi hơn.
"Không phải cô vừa nói mình có chừng
mực sao? Sếp Ôn xảy ra tai nạn giao thông là chuyện lớn, không ngờ cô trì hoãn suốt hai giờ mới nói cho mợ chủ biết.
Cô có rắp
tâm gì hả?"
Từ Phóng lập tức chỉ trích.
"Sếp Ôn bị tai nạn giao thông đương nhiên là chuyện lớn nhưng mợ chủ đang quay chương trình, chẳng lẽ tôi phải nói cho mọi chủ biết vào lúc đó à? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của mợ chủ!"
Lục Uy Nhiên theo lý để tranh luận.
"Cô còn già mồm át