Ôn Khanh Mộ nằm trên giường, tay phải bỏ thạch cao, quấn băng gạc rất dày, Tiêu Mạch Nhiên ngồi bên giường anh.
Tô Lạc Ly không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ biết là Tiêu Mạch Nhiên ghé vào rất gân.
Nhìn vô cùng thân mật.
Bác sĩ Lâm thấy cảnh này cũng cảm thấy hết sức khó xử.
"Mợ chủ, chuyện đó! "
"Có phải cô ấy đến từ sớm rồi không?" Tô Lạc Ly khẽ hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm.
"
Tô Lạc Ly đau khổ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt cô.
"Anh ấy không sao chứ?" "Không sao, ngoài cánh tay phải gãy xương
ra thì những nơi khác đều không bị thương, vị trí gãy xương đã được cố định lại, chỉ là bị thương nặng một trăm ngày, e là cần nghỉ ngơi một thời gian, hơn nữa do bị thương ở cánh tay phải nên cần người chăm sóc.
"
Bác sĩ Lâm vẫn mong Tô Lạc Ly có thể ở lại chăm sóc Ôn Khanh Mộ.
"Đã có người chăm sóc anh ấy rồi"
Nói xong Tô Lạc Ly lặng lẽ quay người rời
di.
Mỗi bước chân của cô giống như giẫm trên mũi dao, đau vô cùng.
Từ Phóng và Lục Uy Nhiên trông thấy Tô Lạc Ly từ trên lầu đi xuống với vẻ hồn bay phách lạc thì vô cùng kinh ngạc.
"Mợ chủ, sao mợ lại xuống? Sếp Ôn đâu?"
"Anh ấy rất ổn, không sao rồi, chúng ta về thôi.
"
"Mợ không cần ở lại đây với anh ấy sao?"
"Ở đây có người chăm sóc anh ấy, tôi cũng mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.
"
Nói xong, Tô Lạc Ly đi về phía trước, Từ Phóng và Lục Uy Nhiên lập tức đuổi theo.
Tối đó Tô Lạc Ly trằn trọc ở nhà, trong đầu toàn là hình