“Còn cả em nữa! Em làm con gái nhà người ta mang bầu đấy! Chẳng phải chị đã nói với em là mang cô ta đi phá thai à? Chị cho em bao nhiêu tiền như thế mà em lại dẫn cô ta đi phòng khám chui!”
Tô Nhược Vân bị đứa em trai này chọc tức chết mất.
Rõ ràng phải đi nạo phá thai cũng chỉ tốn mấy nghìn tệ thôi, cô ta cho đối phương tổng cộng năm mươi nghìn là hy vọng em
mình có thể dùng tiền giải quyết chuyện này.
Mua ít đồ cho cô gái kia rồi em chuyện này xuống!
Tô Nhược Diệu cười “khà khà”.
“Em tiêu rồi nên sau đó không đủ, cho nên mới dẫn cô ta đến phòng khám chui.
Bạn học của em nói không có vấn đề gì, chỉ là cô ta.
”
“Cô ta đã tìm đến tận nhà, thể sao không dùng tiền giải quyết đi?!” Tô Nhược Vân phẫn nộ quát.
“Do mẹ không cho em đi, mẹ nói họ làm thế để lừa tiền thôi! Bảo em không cần quan tâm!”
Tô Nhược Diệu còn cảm thấy mình rất oan ức.
“Lần này thì hay rồi, để cho Tô Lạc Ly nắm thóp rồi đấy! Bị cô ta chơi một vố đau.
điếng! Chị nên làm bây giờ?”
Tô Nhược Vân hoảng sợ.
“Chuyện này thì có khó gì đâu chị? Với thực lực của chị và anh rể, tiêu chút tiền bịt
miệng cánh truyền thống này không được à?"
Tô Nhược Diệu tỏ vẻ không