“Con không sống nổi nữa, con không sống nổi nữa!”
Nói rồi Tô Nhược Vân chạy đến chỗ cửa sổ.
Vương Vãn Hương đuổi theo ngay lập tức.
“Vân Vân, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột mà!”
Vương Văn Hương ôm chặt lấy Tô Nhược Vân.
“Mẹ, mẹ buông con ra, cứ để con chết đi thì hơn, con mất thể diện lắm rồi! Đây là đám cưới duy nhất trong đời con, con không còn mặt mũi gặp người khác nữa!”
Tô Nhược Vân khóc sướt mướt, chỉ muốn tìm đến cái chết.
“A Dịch, con còn không mau tới đây? Mẹ sắp không giữ được con bé rồi!” Vương Vãn Hương hô ngay lên với Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch đau đầu lắm rồi, anh ta cũng là một người đàn ông sĩ diện, hôm nay xảy ra chuyện thế này cũng khiến anh ta mất hết mặt mũi.
Vừa rồi ở tầng dưới anh ta còn bị Mộ Dung Thụy quở trách một lúc.
“Vẫn chưa quậy đủ à?!” Mộ Dung Dịch nổi giận gào lên.
Tô Nhược Vân và Vương Vãn Hương đều bị tiếng quát của anh ta dọa hết hồn.
“Chưa diễn đủ nữa à?”
Tô Nhược Vân xoay người lại, nhìn Mộ Dung Dịch với đôi mắt đẫm lệ.
“Anh Dịch, anh nói thế là có ý gì? Ngay cả anh cũng không tin em ư?”
“Em cho anh một lý do để tin em”
Giọng