“Không sao, chỉ cần em may những bộ này ra thì chị đều có thể mặc”
Tô Lạc Ly vỗ vào bản vẽ thiết kế của Tô Kiêm Mặc.
“Chị thầu hết tất cả các tác phẩm này của em, chị còn rất nhiều sự kiện cần có trang phục mặc để tham gia đó!”
“Vậy tốt quá rồi! Chị biết không? Ước mơ lớn nhất của sinh viên ngành thiết kế thời trang là được thấy thiết kế mình vẽ trên bản vẽ biến thành một bộ trang phục đẹp và được người khác mặc lên người!”
Hiển nhiên Tô Kiềm Mặc rất vui.
“Chị ơi, bây giờ chị có bao nhiêu tiền?”
Tô Kiêm Mặc đột nhiên thận trọng hỏi thử.
“Sao vậy, em cần dùng đến tiền à?” Tô Lạc Ly không hiểu.
Tô Kiềm Mặc ngượng ngùng lắc đầu.
“Em nghĩ nếu chị đủ tiền thì có thể mở một phòng thiết kế thời trang.
Sinh viên chuyên ngành chúng em đều rất đau đầu không biết làm thế nào để biến ước mơ của mình thành hiện thực”
Tô Kiềm Mặc lặng lẽ cúi đầu, hiển nhiên có chút xấu hổ.
“Cũng may em có chị gái làm ngôi sao có thể giúp đỡ, nhưng các bạn cùng lớp của em không may mắn như vậy nên em muốn giúp họ.
Chị à, các bạn lớp em đều rất sáng tạo!”
“Chị biết, nhưng mở một phòng thiết kế thời trang không hề đơn giản, nó liên quan đến nhiều khía cạnh, không phải cứ có tiền là giải quyết được.
Hơn nữa chị với chị Gia Gia mở tiệm bánh ngọt còn chưa thu hồi được hết vốn, vậy nên.
”
Tô Lạc Ly thấy hơi ngại.
Đây là lần đầu tiên Tô Kiềm Mặc lên tiếng nhờ cô