Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ Mạnh Gia Gia cũng là một nhà thiết kế, hơn nữa còn là người đã hoạt động trong lĩnh vực thời trang nhiều năm, nên có lẽ chị ấy sẽ hiểu những vấn đề này.
“Chị Gia Gia, thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên là được, chị thấy rất có sáng tạo! Mấy năm nay trong giới thiết kế đúng là có chút không ổn định, rất nhiều người chạy theo trào lưu, không có sáng tạo.
Ngược lại, những sinh viên non nớt kia có nhiều ý tưởng hơn”
Tô Lạc Ly đột nhiên trở nên phấn khích.
“Vậy bây giờ em có thể làm gì? Em trai em thực sự rất muốn có một studio.
Em nhất định phải giúp thằng bé, giúp nó và bạn học của nó cùng thực hiện ước mơ”
Mạnh Gia Gia nhìn Tô Lạc Ly rồi mỉm cười.
“Nói đến em trai mà em vui thế, chị thấy em nhắc đến bạn trai cũng không vui thế này.
Em không sợ bạn trai ghen à?” Mạnh Gia Gia nói đùa.
Trong nụ cười của Tô Lạc Ly mang theo chút xấu hổ.
“Em chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ hai chị em đã sống nương tựa vào nhau, mà thằng bé lại bị bệnh nên.”
“Chị hiểu, chị nói đùa với em thôi mà em lại coi là thật.
Nhưng Lạc Ly này, chị có thể giúp em bất cứ điều gì trong việc mở phòng thiết kế thời trang, nhưng chị không thể góp vốn cùng em.
Em cũng biết chị có phòng thiết kế thời trang riêng của mình, chị cũng hợp tác với người khác, nếu chị hợp tác với em nữa thì thiếu đạo đức nghề nghiệp quả”
“Em hiểu mà chị Gia