Ôn Khanh Mộ ở lại trong phòng khách.
Anh biết hôm nay mình nói rất quá đáng, nhưng anh đã muốn nói những điều này từ rất lâu trước kia rồi.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, chạy lên cái cây trước cửa, gửi tin nhắn cho Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, anh đến rồi”
Tô Lạc Ly trả lời rất nhanh.
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô lại gửi thêm vài emoji thú vị cho anh.
“Đến nước ngoài rồi, tín hiệu ở đây không tốt lắm.
Thỉnh thoảng anh sẽ không nhắn tin hay gọi điện được bởi vì không có tín hiệu, em không cần lo lắng cho anh”
“Ừ, em biết rồi.”
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Ôn Khanh Mộ
không kìm được mà cong khóe miệng, sau đó tắt điện thoại đi.
Lúc quay vào nhà, Mục Chỉ Huyên đã đến phòng khách.
“Tiểu Mộ, con đi đường vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Chúng ta đều cần tỉnh táo, rồi nói chuyện này sau”
Trên khuôn mặt của Mục Chỉ Huyền thoáng nét buồn hiu.
Ôn Khanh Mộ bắt đầu hối hận vì lời nói của mình.
“Tiểu Mộ, mẹ biết những năm qua con sống rất cực khổ, là mẹ có lỗi với con”
“Mẹ, thật ra con...!không có ý đó, con không nên trách bố và mẹ”
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bố con đang bực, hai bố con cứ tránh nói chuyện thì hơn.
Con nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lên tầng.
Buổi tối.
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo trò chuyện với nhau trong phòng, họ và Ôn Khanh Mộ không