Mục Chỉ Huyên rời khỏi lồng ngực Ôn Hạo, nhìn ông ấy với đôi mắt đẫm lệ.
Bà lắc đầu.
“Không, anh cũng đừng nghĩ nhiều.
Bây giờ em chỉ muốn tìm cách nào có thể giải trừ phong ấn của Tiểu Mộ, để nó trở thành con người hoặc ma cà rồng đều được, chỉ cần đừng bị kẹp ở giữa chịu tội”
Mục Chỉ Huyên thờ dài thườn thượt.
“Khoảng thời gian trước anh có gặp người của gia tộc Butt, em còn nhớ Daisy của gia tộc đó không?”
Mục Chỉ Huyên suy nghĩ cẩn thận.
“Em còn nhớ, chính là cô nàng tên Daisy tóc vàng, trông rất đẹp, nghe nói khi còn là con người, cô ấy là thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt, sau đó gia tộc sa sút, vốn đĩ định tự sát nhưng kết quả là bị người của gia tộc Butt biến thành ma cà rồng”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“Em vẫn còn nhớ khi Tiểu Mộ bảy, tám tuổi
từng gặp cô ấy rồi, cô ấy còn dẫn Tiểu Mộ chơi cùng nữa.”
Mục Chỉ Huyên khẽ mỉm cười.
“Giờ nghĩ lại cũng thấy thần kỳ thật đấy, bây giờ Tiểu Mộ đã lớn bằng cô ấy rồi mà cô ấy vẫn còn trẻ trung xinh đẹp.”
Đó là điểm tốt của ma cà rồng, đồng thời cũng là nỗi bi ai của ma cà rồng.
“Gia tộc Butt có ý định làm thông gia với nhà chúng ta”
Sắc mặt của Mục Chỉ Huyên thay