“Điều em muốn nói không phải là chuyện cãi nhau ngày hôm qua, mà là chuyện này.
”
Tô Lạc Ly mở lòng bàn tay ra, hai chiếc bao cao su lộ ra trước mặt Ôn Khanh Mộ.
Trong chốc lát, Ôn Khanh Mộ không biết
chuyện gì xảy ra.
Dù sao đêm qua anh đã uống quá nhiều, chính xác mà nói thì là uống đến nỗi không biết trời đất gì nữa.
“Em có ý gì?”
“Em tìm thấy cái này trong túi quần anh, đêm qua lúc anh về nhà thì đã say bí tỉ.
Đêm qua anh đã đi đâu? ở cùng với ai?”
Tô Lạc Ly hỏi với giọng chất vấn.
“Anh ở cùng Dạ Bân, cái này không phải của anh”
Ôn Khanh Mộ vội vàng phủ nhận.
“Không phải của anh thì tại sao lại ở trong túi quần anh?”.
Ôn Khanh Mộ vắt óc suy nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái.
“Nhất định là Dạ Bân! Chắc chắn là Da Bạn!
Cuộc sống của cậu ấy luôn rất hỗn loạn, em cũng biết mà, cậu ấy có thứ này cũng là điều bình thường thôi!”
“Nếu là của anh ta thì tại sao lại xuất hiện trong túi anh?”
“Đúng vậy, tại sao lại xuất hiện trong túi anh nhỉ?”
Ôn