“Ly Ly, em phải tin anh, anh còn nhớ em đã nói rằng anh là chồng của em, em không tin anh thì tin ai, bây giờ em không tin anh nữa à?"
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Tô Lạc Ly ôm cánh tay và ngồi xuống giường, cô vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nếu anh thực sự không thẹn với lòng thì tại sao lại lo lắng về cuộc gọi này?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
“Được rồi, anh có thể gọi điện thoại, nhưng anh cũng nói rõ với em trước, Dạ Bân là người thích nói đùa, cậu ấy cũng cà lơ phất phơ, hay nói linh tinh...”
“Em biết rõ lời nào đáng tin và lời nào không phải nói đùa, trong lòng em đều biết.”
Tô Lạc Ly vẫn hờ hững và lạnh lùng như cũ.
Ôn Khanh Mộ đành phải tìm điện thoại của mình.
“Em chỉ muốn làm rõ một vấn đề.
Thứ nhất, bao cao su này có phải là do Dạ Bân đưa anh hay không? Thứ hai, nếu là Dạ Bân đưa cho anh thì anh ta đã đưa mấy cái?”
Đêm qua Tô Lạc Ly cũng đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Từ việc tìm được thứ này từ trong túi quần Ôn Khanh Mộ, có thể thấy anh đã có suy nghĩ này.
Nhưng nếu anh mới chỉ có suy nghĩ chứ chưa hành động thì cô có thể tha