Anh đã gần một tháng không chạm vào cô rồi!
Nằm cùng giường còn không được chạm?
“Có phải em đã quá tàn nhẫn với anh không?”
“Nếu thấy tàn nhẫn thì anh tiếp tục ngủ phòng khách đi!”
Tô Lạc Ly phớt lờ Ôn Khanh Mộ, đi thu dọn giường.
Ôn Khanh Mộ nảy ra ý tưởng, nhanh chóng sang phòng khách lấy gối của mình về.
“Vậy bao giờ anh được chạm vào em?”
Tô Lạc Ly không trả lời ngay, cô đang thầm tính ngày.
“Nếu anh thể hiện tốt thì mười lăm tháng này!”
Ôn Khanh Mộ nhìn lịch, một tuần nữa mới tới mười lăm!
Anh còn phải chịu đựng thêm một tuần
nua.
Tổi đến nằm cùng trên một chiếc giường, đương nhiên ôn Khanh Mộ có chút không kiềm chế được, không tự chủ nhích lại gần Tô Lạc Ly.
Bàn tay to của anh từ từ đến gần cô.
Sắp rồi, sắp rồi, sắp chạm được vào cô rồi.
Làn da mịn màng đang ở ngay trước mắt!
Ôn Khanh Mộ cảm thấy tim mình đập rất nhanh!
“Trước khi em nổi giận thì em khuyên anh nên rụt tay lại.
” Giọng nói lạnh lùng của Tô Lạc Ly truyền đến.
.
“Hả?” Ôn Khanh Mộ đột nhiên cảm thấy như bị giội một gáo nước lạnh.
“Ly Ly.
.
” Giọng Ôn Khanh Mộ mang theo chút tủi thân.
Tô Lạc Ly quay người lại.
“Trước ngày mười lăm, nếu anh chạm vào em thì em không còn cách nào khác ngoài việc mời anh ra