“Nếu không vì lần đầu tiên ngủ với em, chắc anh sẽ nhốt em ở đây mãi và không bao giờ gặp em.
Nếu không phải muốn được suốt ngày ngủ với em thì có lẽ anh cũng không tới tìm em hết lần này đến lần khác đúng không?”
Tô Lạc Ly càng nói càng thấy khó chịu.
“Em đang nói linh tinh gì vậy? Đúng, đúng là vì lần đó ngủ với em nên anh mới có hứng thú với em.
Nhưng anh ở bên em cũng không chỉ để lên giường mà!”.
“Vậy anh chứng minh cho em đi!”
“Thì ra em làm vậy là vì điều này.
Để chứng
minh, anh có thể một tháng không đụng vào em, em tin không?” Ôn Khanh Mộ bắt đầu thề thốt.
“Được, vậy thì một tháng!” Tô Lạc Ly thừa thắng xông lên.
“Hả?” Ôn Khanh Mộ ngẩn người: “Ly Ly, anh chỉ ví dụ thôi, anh không nói là thật”
Tô Lạc Ly liếc nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Em biết ngay mà!”
“Mười lăm, đúng như lời em nói, trước mười lăm anh sẽ không chạm vào em!”
Tô Lạc Ly thở dài.
“Ngủ đi.”
“He he.” Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì tự hố mình.
Sau này không được nói linh tinh nữa.
“Ly Ly, cho anh ôm em được