Nhìn Tô Lạc Ly, ánh sáng trong mắt Ôn Khanh Mộ bỗng chốc tối đi.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm muốn giết anh, tại sao một chút sức để phản kháng anh cũng không có?
Có lẽ anh đang đánh cược, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện ở khoảnh khắc cuối cùng.
Hoặc có thể là trái tim đang mong được chết.
Trong mắt Tô Lạc Ly ầng ậc nước, đột nhiên cô giơ răng sói lên, không đâm vào tim Ôn Khanh Mộ nhưng lại nhắm vào cổ họng của mình.
“Để anh ấy đi!” Giọng Tô Lạc Ly vô cùng bình tĩnh.
Ba người đàn ông đều sửng sốt.
Ôn Khanh Mộ kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời nào.
“Lạc Ly, cháu điên rồi sao? Cậu ta là ma cà rồng!” Hoặc Vũ Long hoàn toàn không ngờ cháu gái của mình lại cố chấp như vậy.
“Cháu bảo hai người thả anh ấy đi!”
Giọng Tô Lạc Ly hơi run rẩy, nhưng có thể nghe thấy cô đang cố gắng giữ bình tĩnh.
“Lạc Ly! Cháu ngu muội quá!” Hoắc Vũ Long cố gắng thuyết phục Tô Lạc Ly.
Trong lúc họ đang hoảng loạn, ánh trăng chiếu lên người Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Giản Ngọc, cơn khát trong cổ họng khiến anh cắn vào cánh tay Hoắc Vũ Long một cái.
“A! ” Tiếng hét thảm thiết vang vọng bên bờ biển.
“Đừng mà!” Tô Lạc Ly la lên.
Máu tươi của loài người chảy trong cổ họng
Ôn Khanh Mộ, mùi máu tanh cũng kích thích thú tính trong cơ thể anh.
Đêm trăng tròn, một khi anh nểm máu tươi của loài người thì sẽ không khống chế được