Tô Lạc Ly theo sát phía sau anh, cô cũng không biết tại sao mình lại đi theo anh, chỉ là cô rất muốn nói với chuyện Ôn Khanh Mộ, muốn nghe anh giải thích.
Ôn Khanh Mộ vào phòng, Tô Lạc Ly đang chuẩn bị vào thì Ôn Khanh Mộ đánh vào bả vai cô, dứt khoát đẩy cô ra ngoài.
Cú đánh này không hề nhẹ, Tô Lạc Ly bị đẩy ra đến bức tường trên hành lang.
Nếu không có tường thì có lẽ cô đã bị đánh bay rồi.
Tô Lạc Ly ôm lấy bả vai, dựa vào tường.
Cuối cùng mọi thứ đã được giải thích rồi, chỉ là khi hiểu ra tất cả thì Tô Lạc Ly phát hiện không biết sự thật tốt hơn nhiều.
Trong phòng truyền đến tiếng gầm trầm thấp, tiếng gầm toát lên sự đau đớn.
Vương Vĩ nhẹ nhàng đi tới đỡ Tô Lạc Ly.
“Mợ chủ, mợ không sao chứ?”
Tô Lạc Ly như người mất hồn, cô lắc đầu.
“Để cậu ấy ở một mình đi, chúng ta không
ai giúp được cậu ấy đâu.
”
Vương Vĩ đưa Tô Lạc Ly xuống lầu.
Tô Lạc Ly vẫn chưa hoàn hồn ngồi trên sofa, Vương Vĩ bưng đến cho cô một tách trà nóng.
“Mợ chủ, mợ đã nhìn thấy hết rồi, vậy cũng không còn gì để giấu nữa.
”
“Anh ấy! thật sự là ma cà rồng sao?” Giọng Tô Lạc Ly trầm thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ.
Mặc dù cô đã biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.
“Cậu ấy không phải ma cà rồng bình thường, lúc mẹ ruột cậu ấy sinh cậu ấy ra thì vẫn là người, mà bố của cậu ấy là ma cà rồng thật sự, trên người cậu ấy chảy một