Ngoài cửa có vài bạn học của Tô Kiềm Mặc, lúc họ thấy Tô Lạc Ly chạy như bay đến thì vô cùng ngạc nhiên.
Nghe nói chị gái của Tô Kiềm Mặc chính là Tô Lạc Ly, nhưng Tô Kiềm Mặc luôn phủ nhận, hóa ra chuyện này là thật.
“Xin lỗi chị Lạc Ly, bọn em không nên kéo
cậu ấy đi đánh bóng rổ” Một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt áy náy nói.
“Xin lỗi chị Lạc Ly!” Những người còn lại cũng lần lượt xin lỗi Tô Lạc Ly.
“Thằng bé đánh bóng rổ với mấy đứa sao?”
“Vâng ạ, vốn dĩ biết sức khỏe cậu ấy không tốt, không muốn gọi cậu ấy lắm, bình thường cậu ấy cũng không muốn tham gia với bọn em nhưng không biết lần này thể nào mà đột nhiên cậu ấy nói muốn chơi cùng bọn em.
”
“Tô Kiềm Mặc còn nói cậu ấy rất ngưỡng mộ bọn em có thể cùng nhau đánh bóng rổ, cậu ấy muốn vận động, cũng không có ý gì khác nên bọn em đồng ý”.
“Lúc bắt đầu thì vẫn ổn, đánh một lúc thì
mọi người đều ra mồ hôi, em hỏi cậu ấy có cần nghỉ ngơi không? Cậu ấy cũng đánh bóng rất vui nên không muốn nghỉ ngơi, ai mà biết sẽ! ”
Tô Lạc Ly nghe xong thì hiểu đầu đuôi ngọn nguồn.
“Không sao đâu, chuyện này không trách em, mấy đứa về đi.
”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đẩy Tô Kiềm Mặc ra ngoài.
“Nhường đường, nhường đường! Tình hình bệnh nhân không ổn, phải đến phòng ICU ngay, phiền nhường đường!”
Tô Lạc Ly nhìn khuôn mặt trắng bệch của