Cứ thế một ngày một đêm trôi qua, Tô Kiêm Mặc không có tiến triển gì, bác sĩ không nói ổn cũng chẳng nói không ổn.
Lại đến thời gian thăm của ngày hôm sau, Tô Lạc Ly đến phòng chăm sóc tích cực, vì Chu Lễ Thành vẫn luôn phụ trách chữa trị cho Tô Kiềm Mặc nên ông ta cũng ở đây.
Một ngày một đêm Tô Kiềm Mặc vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, Tô Lạc Ly không khỏi hơi lo lắng.
Dịch thể trong bình truyền dịch đang chầm chậm chảy vào cơ thể Tô Kiêm Mặc, những thiết bị cao cấp đó cũng đang phát ra âm thanh với tần suất khác nhau.
Tô Lạc Ly vô cùng quen thuộc với tất cả những thứ này, dù sao thì mấy năm qua Tô
Kiêm Mặc đã vào phòng chăm sóc tích cực rất nhiều lần.
Tô Lạc Ly cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Viện trưởng Chu, mấy lần trước Kiểm Mặc đều nhanh chóng tỉnh lại, hồi phục cũng nhanh, sao lần này đã một ngày một đêm rồi mà không có tiến triển gì vậy?”
Vì lo lắng nên giọng của Tô Lạc Ly không tốt lắm.
“Mợ chủ đừng lo, mợ rõ hơn ai hết tình trạng của Kiêm Mặc mà
Tô Lạc Ly lắc mạnh đầu.
“Không, tôi không rõ, tôi chỉ biết mấy lần trước thằng bé tỉnh lại rất nhanh còn lần này thì không chút tiến triển!”
Tô Lạc Ly cắn chặt