Chu Lễ Thành nghe Tô Lạc Ly nói thế thì cũng ý thức được Tô Lạc Ly đã biết thân phận của Ôn Khanh Mộ.
Với hiểu biết của ông ta về Ôn Khanh Mộ thì Tô Kiềm Mặc nằm việc anh không thể không đến, nói không chừng hai người đang có khoảng cách vì bí mật thân phận dā bilo.
“Mợ chủ, nói vậy là mợ đã biết rồi?”
“Đúng, tôi biết hết rồi, có gì ông cứ nói thẳng đi.
”
“Vậy tôi không cần phải giấu nữa, sở dĩ hai lần trước Kiêm Mặc có thể chuyển nguy thành an không phải vì tay nghề của tôi giỏi thế nào mà là vì sếp Ôn dùng máu của anh ấy để cứu Kiêm Mặc.
”
Nghe những lời này, đầu mày Tô Lạc Ly lập tức nhíu lại, đây là chuyện vô lý cỡ nào chứ!
“Dùng máu của anh ấy?”
“Đúng vậy, là dòng máu của sếp Ôn, lấy máu của anh ấy truyền vào cơ thể của Kiếm Mặc, máu của họ có năng lượng vô cùng mạnh”
Tô Lạc Ly nhìn sững về phía trước, hóa ra chuyện cô không biết lại nhiều như vậy.
“Mợ chủ, tôi tin là mợ hiểu hơn ai hết tình trạng của Kiêm Mặc, nói khó nghe thì hai lần trước nếu không có sếp Ôn truyền máu cho cậu ấy, e là cậu ấy đã! ”
Chu Lễ Thành không nói những lời còn lại nhưng Tô Lạc Ly vẫn hiểu.
Nếu không có Ôn Khanh Mộ thì Tô Kiếm Mặc đã chết rồi, sự thật là Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, chẳng qua cậu đang dựa vào máu của Ôn Khanh Mộ để tiếp tục duy trì cơ thể đó thôi.
“Tại sao anh ấy không nói cho tôi chứ?” Tô Lạc Ly ngồi xuống ghế, dùng một tay chống đầu, mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quả.
“Mợ chủ, sao sếp Ôn không đến? Là vì hai người! ”
“Đã một tuần rồi tôi không gặp anh ấy,