“Mợ chủ, tôi nghĩ mì hiểu lầm rồi.
Tôi không nói sếp Ôn không đến thì sẽ không chữa trị đàng hoàng cho Kiêm Mặc, chỉ là...”
Suýt chút nữa Chu Lễ Thành đã nói ra.
“Chỉ là cái gì?”
“Không có gì, mợ chủ, mợ có thể ở đây với cậu ấy một lúc, tôi ra ngoài trước.”
Lời úp mở của Chu Lễ Thành khiến Tô Lạc Ly cảm nhận được đầu mối, cô dứt khoát chặn đường của Chu Lễ Thành.
“Ông không nói rõ thì không được đi!”
Tình trạng của Tô Kiềm Mặc khiến Tô Lạc Ly gần như mất đi lý trí.
Quả thực Tô Lạc Ly mất khống chế thế này khiển Chu Lễ Thành hơi bất ngờ.
“Mợ chủ, mợ muốn làm gì vậy?”
Tô Lạc Ly cũng ý thức được thái độ của
mình hơi quá khích, cô từ từ khuy gối quỳ xuống đất khiến Chu Lễ Thành hoảng hốt.
“Xin lỗi viện trưởng Chu, tôi không nên nói với ông như vậy.
Tôi cầu xin ông hãy cứu lấy Kiếm Mặc, thằng bé còn trẻ như thế, thằng bé vẫn là một đứa trẻ mà, thằng bé không thể cứ thế mà chết được.” Tô Lạc Ly đau khổ van xin.
Trong mắt cô, trên đời này chỉ có Chu Lễ Thành mới có thể cứu Tô