Bầu không khí giữa hai người vẫn yên lặng như trước.
Cả hai người đều yên lặng, nói đúng hơn thì hai người đang thầm giằng co với nhau, chẳng ai biết phải nói gì.
Ôn Khanh Mộ nhìn liếc về phía Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.
“Thế này đi, chúng ta đều lùi về phía sau
một bước, tôi sẽ cho cậu ấy một ít máu, đủ để cậu ấy tỉnh lại.
Dù sao thì cũng có thể duy trì mạng sống được một thời gian, đủ để cậu ấy có thể đi hoàn thành những nguyện vọng còn dang dở, để cậu ấy có thể làm được những việc mà cậu ấy muốn làm
di.
"
Tô Lạc Ly ngước mắt lên nhìn Ôn Khanh Mộ, thật ra thì cô không muốn để cho ôn Khanh Mộ mạo hiểm chút nào cả.
Dù sao thì Chu Lễ Thành cũng đã nói rõ với cô rồi, lần trước cơ thể của Ôn Khanh Mộ đã không chịu được rồi.
“Tôi quyết định thay em rồi! Chúng ta còn chưa ly hôn với nhau, em là người phụ nữ của tôi, phải nghe theo tôi”.
Trong thoáng chốc, Tô Lạc Ly dường như thấy rằng ôn Khanh Mộ liều lĩnh, bá đạo trước kia đã quay về rồi!
Ôn Khanh Mộ mở cửa phòng ICU ra, Chu Lễ Thành đứng ngay ở ngoài để đợi quyết định của hai người.
“Vào đây cho tôi!” Ôn Khanh Mộ quát Chu Lễ Thành một câu.
Chu Lễ Thành khép nép đi vào phòng, đợi Ôn Khanh Mộ giao việc.
“Lấy máu cho tôi đi, lấy lượng máu đủ để cậu ấy tỉnh lại rồi duy trì một khoảng thời gian ngắn là được rồi.
”
Chu Lễ Thành